17.7.08
Cuoi Chut Choi
Vong Sat
Có một cặp vợ chồng nông dân nọ ở một làng quê xa xôi, nhà thì nghèo mà con thì lại rất đông. Một ngày kia trong lúc đêm vắng người vợ thỏ thẻ cùng chồng....
Anh ạ...anh ngủ chưa cho em tâm sự chút...
Có gì thì nói đi bầy đặt tâm với sự...gớm...
Hôm qua em có đi họp xã, họ có nói về kế hoạch hóa gia đình anh ạ...nghe nói em chỉ cần đi đặt cái vòng gì đó...xong rồi mình cứ vô tư mà không sợ có bầu anh ạ...
Thế cơ?... Thôi được; ngày mai bà không cần ra ruộng cứ đi tỉnh đặt cái vòng ấy đi.
Vì nhà nghèo không có xe nên cô vợ sáng sớm đã thức giấc và đi bộ ra tỉnh. Khi đến gặp bác sĩ cô lến nói cô muốn đặt vòng.
Nhưng ông bác sĩ nói: Tôi có hai tin phải nói cho cô nghe...tin thứ nhất là vòng nhựa đã hết, chỉ còn vòng sắt thôi...và tin thứ hai là...vòng sắt cũng có công hiệu như vòng nhựa thôi... Nếu cô muốn vòng nhựa thì phải trở lại tuần tới.
Thế à? ...thôi nếu bác nói hai cái đều giống nhau thì...bác cứ làm cho em đi ạ... chứ nhà em xa quá chậm đi đã hết nửa ngày; chưa tính chậm về...
Đươc...
Tối hôm ấy chị về với một bộ mặt thật tươi.
Xong rồi anh ạ....em đã đặt vào một cái vòng sắt rồi...mình cứ vô tư đi em không có mang nữa đâu...
Ô hay! sao bà ngốc thế...
?!?!?!?!?
Bà làm ruộng cả ngày chổng mông lên trời...thế bà muốn bị sấm đánh cho tung nồi hay sao mà lại đặt vòng sắt vào...
Van hoa Ha Noi ngay nay
Lần đầu tiên, mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi tìm nhà của một người quen làm trưởng một khu phố văn hóa.
Thấy có mấy đứa trẻ con đang nô đùa ngoài ngõ, tôi hỏi: "Này các cháu có biết nhà ông tổ trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?".
Một đứa trẻ trai, trạc trên dưới 10 tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn: "Biết, nhưng đéo chỉ!".
Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ văn hóa, gặp một thanh niên hỏi: "Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào không anh?".
Gã trẻ tuổi này chẳng thèm dòm ngó gì đến tôi, trả lời cộc lốc: "Đéo biết!".
Khi gặp ông trưởng khu phố văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với lời than thở: "Anh ạ, các bậc phụ huynh ở đây đã không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với người khách lạ thô bỉ đến thế hả anh?!". Chẳng cần suy nghĩ gì, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay: "Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó đéo nghe!".
Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi là cô giáo, dạy môn văn, vừa đi dạy về và tôi đem chuyện ấy ra kể lại. Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một chuyện như sau: "Hôm ấy cháu giảng bài văn, có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta v.v... Cuối cùng, cháu kêu một em học trò trai lớn nhất lớp, bảo nó cắt nghĩa hai chữ: "dũng cảm". Nó đứng lên suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn: "Nghĩa là... là... đéo sợ!". Sau đó cháu có cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, liền đem chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa 2 chữ "dũng cảm" là "đéo sợ!" kể cho ông nghe. Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn tôi, rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp: "Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng đéo sai".
Tieu Duong
Trong một cuộc họp, phía Nga bảo dân VN mất vệ sinh, toàn đái bậy ngoài đường. Phía VN bảo: "làm đéo gì có chuyện đấy!".
Phía Nga nói "Đêm nay bọn tao xách AK-47 đi quanh hồ Tây, thấy thằng nào đái bậy là xử luôn." Phía VN ok.
Sáng hôm sau VN thiệt 37 mạng. Ức chế quá, VN cử 2 đặc nhiệm sang Nga, vác AK đi quanh quảng trường đỏ và làm như bọn Nga. 2 chú đặc nhiệm đi cả đêm, vừa mệt vừa rét đến gần 2h sáng mới thấy 1 thằng tè đường, 2 chú mừng quá nã sạch đạn vào hắn.
Sáng hôm sau, báo chí Nga đưa tin: "Đêm qua, đại sứ VN ở Nga bị bọn khủng bố bắn chết khi đang làm nhiệm vụ."
QT luom lat
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment