Thời suy thoái
Thế là cái điều tôi lo sợ nhất cũng đến: công ty phá sản, bản thân tôi thất nghiệp! Làm gì đây? Vợ tôi an ủi: “Thôi tạm thời anh cứ ở nhà, nhà mình biết bao nhiêu công việc cần làm. Em đi bán hàng cũng đủ chi tiêu”. Không được, giỏi giang như tôi mà lạị ở nhà làm những việc linh tinh để vợ nuôi sao? Tôi vơ hết tất cả các thứ bằng cấp cho vào túi xách rồi lao đi xin việc.
Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến là cái công ty ngày trước từng đến trường đại học năn nỉ tôi khi chưa kịp tốt nghiệp. Ông giám đốc nơi này vỗ vai tôi: “Ô, tôi nhớ cậu rồi. Cậu rất giỏi…” . Rồi ông hạ giọng: “Cậu có biết cách đứng bán hàng ở vỉa hè không?”. Thật là xúc phạm quá đáng, một người tốt nghiệp hạng ưu như tôi lại có thể đi làm công việc như thế sao. Tôi đứng dậy bỏ đi không thèm chào ông giám đốc, nhưng cũng kịp nghe ông ta nói với theo: “Nè, cậu gì ơi… nếu tìm được việc gì hay hay thì gọi cho tôi với nhé. Bán xong lô hàng thanh lý này là tôi cũng đi xin việc như cậu đó”.
Tôi bắt đầu suy nghĩ lại và hạ bớt tiêu chuẩn tìm việc của mình. Ngày hôm sau, tôi tìm đến một công ty nho nhỏ có đăng báo tuyển nhân viên. Vị giám đốc nơi đây xem kỹ những thứ bằng cấp của tôi rồi gật gù: “Hồ sơ của anh thật ấn tượng. Thật sự là chúng tôi cũng đang cần một người thạo việc…”. Ông ta dừng lại nhấp một ngụm nước rồi hỏi: “Anh có biết sửa điện, thông cống và quét mạng nhện không?”. Tôi méo mặt, liếc nhìn mớ bằng cấp tội nghiệp của mình rồi lắc đầu ra về…
Những ngày sau đó, dò tìm mãi mà chẳng thấy nơi nào tuyển dụng. Tôi quyết định bỏ hết hồ sơ ở nhà, lận lưng cái chứng minh thư quay trở lại cái nơi cần người sửa điện, thông cống. Ông giám đốc nơi này nhìn tôi lắc đầu ái ngại: “Tiếc quá! Hôm ấy cậu không nhận việc nên một lúc sau có người nhận làm rồi. Người này hồ sơ còn hoành tráng hơn cả cậu”. Thật không thể tin được, tôi thắc mắc: “Sao chỉ mỗi công việc vặt ấy của công ty mà ông lại tuyển hẳn một người làm?”. Ông ta giải thích: “Đâu có, công ty của tôi có cả một đội chuyên đi làm những công việc ấy cho khách hàng mà”.
Tôi ra về mà mừng thầm, nhận cái công việc này có khi phải bẽ mặt khi đến thông cống cho một nhà người quen nào đó. Về đến nhà, vợ tôi làu bàu: “Cách đây mấy hôm em có gọi điện đến công ty dịch vụ gia đình kêu thợ đến sửa ống cống. Giờ họ đang sửa đó…”. Rồi vợ tôi thở dài: “Biết anh thất nghiệp thế này thì em đâu có gọi họ làm gì, lại tốn một mớ tiền, thời buổi khó khăn”. Lại thông cống, tôi nhún vai đi vào trong. Ngay tại cửa, tôi va phải một người và kêu lên: “Ủa, chào… sếp!”. Rồi trố mắt nhìn bộ dạng giám đốc cũ của tôi: “Sao, sếp… ăn mặc gì kỳ vậy? Mà sếp đang làm gì ở nhà của em?”. Giám đốc cũ của tôi cười gượng: “Mình… cậu thấy đó, mình tới....sửa ống cống”....
BKhanh st
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment