21.8.08

LỜI CÁM ƠN CUỐI CÙNG

Tôi muốn mượn bài viết này đế cám ón Cô và toàn thế lớp 12A2 cúa chúng ta đã cùng nhau vun đắp cho ngôi nhà (12a2blog) ngày càng vững mạnh và đáng yêu hơn . Đặc biệt là sự đóng góp vô giá mà ĐHT đã đế vào trong blog 12a2 cúa chúng ta . Nếu không có sự tham gia đặc biệt này thì blog cúa chúng ta rất là nhàm chán và rồi sẽ bị bỏ quên một ngày gần đây .

Một lần nữa QT tha thiết kêu gọi các bạn hãy cùng góp sức với ĐHT đế cùng chăm sóc cho ngôi nhà cúa chúng ta . Các bạn chỉ cần ghé qua xem và cho vài comments vào đó, hoặc là gửi email kèm theo những lời nhắn gửi với những tấm ảnh vui nhôn. Chúng tôi sẽ đăng lên blog thay cho các bạn . Hy vọng sẽ thấy được các bạn thường xuyên hơn trên blog của chúng ta và đừng để cho những cố gắng của ĐHT thành vô nghĩa . Thân ái chào các bạn gần xa . QT

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Trên một tờ nhật báo tại Thụy Sĩ, người ta đọc được một mẫu cáo phó rất đặc biệt bên cạnh một công thức thông thường mà người ta dành để báo tin người thân nhân đã chết.


Một bác sĩ 83 tuổi: Cáo Phó: Vì một lý do đặc biệt, tôi muốn chính tôi là người loan báo về cái chết của tôi. Tôi nghĩ rằng: đây là biến cố duy nhất cho tôi, để một lần nữa tôi cám ơn tất cả những người trong suốt cuộc đời của tôi, đã giúp tôi được trở nên người giàu có và hạnh phúc, bằng cách mang lại cho tôi sự giáo dục, gương sáng, những lời chỉ giáo, những lời phê bình và nhất là tình yêu của họ. Tôi muốn được từ giả mọi người với chân tình ấy. Tâm hồn tôi tràn ngập hân hoan, tôi xin mọi người đừng than khóc vì sự ra đi của tôi mà hãy cùng tôi vui mừng và tiếp tục sống bằng niềm tin tưởng thanh thản ấy.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Quí vị và các bạn thân mến,,
Vào những giây phút cuối đời biết nhìn lại cuộc sống và cám ơn mọi người như ông bác sĩ 83 tuổi trên đây quả là một cử chỉ đáng ca ngợi. Nhưng có cần phải đợi đến 83 tuổi, đến giờ phút cuối đời mới nói lên lời cám ơn với mọi người không? Có cần phải đợi đến lúc nhắm mắt lìa đời mới thốt lên một lời cám ơn không?
Mỗi một giây phút qua đi trong cuộc sống của chúng ta phải chăng không là một món nợ với mọi người? Có giây phút hiện hữu nào không nằm trong dây chuyền của tình liên đới. Tất cả mọi người trên thế giới này ít hay nhiều, trực tiếp hay gián tiếp đều tham dự vào cuộc sống của tôi, sự sống còn của tôi, định mệnh của tôi, tất cả những gì tôi có, tất cả những gì tôi đắc thủ được và ngay tất cả những gì tôi có thể trao ban cũng đều có liên hệ đến người khác.

Có những người thân và người bạn hữu giúp tôi sống hạnh phúc đã đành mà ngay cả những người tôi cho là kẻ thù của tôi cũng đang giúp tôi cách nào đó. Tình yêu bao bọc tôi dạy tôi biết sống yêu thương. Lòng ganh tị của những người xung quanh cũng là một thách đố luôn thúc giục tôi cố gắng vươn lên hơn. Lòng quảng đại của những người xung quanh nâng đỡ tôi, những nỗi khổ đau của những người xung quanh cũng mời gọi tôi sống quảng đại hơn. Tôi nhận lãnh rất nhiều, nhưng tôi cũng được đòi hỏi chia sẻ không ngừng. Những người có lòng tốt trao ban cho tôi không ít, họ trao ban cho tôi sự thách đố để sống cao thượng hơn. Ai đó đã nói thật chí lý: "Không có ai nghèo nàn đến độ không có gì để trao tặng cho ta". Nhưng con người chỉ có thể sống cho ra người khi nó biết sống cho tha nhân mà thôi. Như vậy, bất cứ một người nào cũng đều đóng góp cho sự trưởng thành của tôi, cho niềm hạnh phúc của tôi. Ðó không là lý do để tôi biết ơn hay sao? Ðó không là lý do để tôi sống hài hòa hay sao?

QT st

No comments: