Blog và nỗi nhớ...
Tôi đã từng viết rằng cố níu kéo thời gian.
Thế nhưng tôi vẫn cứ để nó trôi qua trên blog.
Vì muốn lấy lại được thời gian đã mất,
Cần phải có nơi chia sớt giải bày.
Nếu viết và nói cho chỉ một mình tôi,
Thì làm sao có những cơn ghiền dễ thương và mỏi mệt?
Quanh đi quẩn lại chỉ là những nỗi buồn da diết.
Blog một mình thì đâu phải sẻ chia!
Có người bảo rằng sao mãi cứ u mê?
Lang thang như kẻ không nhà không cửa
Đêm nào cũng thức, đôi mắt trắng dã
Nhưng họ đâu biết rõ lòng tôi ngập yêu thương
Quanh tôi trên blog là cả một thiên đường
Tuy rằng vẫn có người thương kẻ ghét
Song đã là blogger thì cần chi phân biệt?
Hãy để blog sòng phẳng thật tình
Cho dù ai đấy nhún mũi cười khinh
Bảo rằng cái tình thân trên mạng chỉ là ảo tưởng
Không gian mạng gian manh và láo xược
Lấy hư danh láo toét đánh bóng mình
Khoe hàng cóp nhặt toàn những thứ linh tinh,
Đem về xào nấu thành entry cực hot.
Những người này chẳng bao giờ biết cầm bút
Để thử một lần gõ phím viết nên lời
Trong entry ấy có bạn có tôi
Có cả cuộc đời lầm than khốn khó
Có những bất công đời người nhục nhã
Và có cả nước mắt nụ cười
Có nỗi lòng đâu đó của em tôi
Hay tình yêu ai đó vừa mới bị đánh mất
Những khoảnh khắc cuộc đời rất thật
Chỉ có blogger mới biết rõ sự tình
Cần một chút sẻ chia cho bạn cho mình
Để vòng tay ẢO nối dài ra thành THẬT
Để trái tim nhoẻn miệng cười trong ngây ngất
Cho ánh đèn yêu thương trong xóm blog nhỏ sáng lên
Đó là lúc chúng ta còn biết sống với niềm tin
Đó là lúc cái tình người cất lên tiếng nói
Bạc vàng công danh chưa chắc gì so sánh nổi
Cái chân tình quý mến tự đáy lòng...
Ấy thế mà người ta vẫn bảo là hư không
Là cạm bẫy chực chờ trong cuồng vọng
Có những lúc tôi một mình trong đêm vắng
Như đêm nay im ắng đến bất ngờ
Bóng tối thở dài mệt nhọc ngẩn ngơ
Thanh âm ấy chỉ riêng mình tôi biết
Tôi thấy quanh mình còn lắm điều muốn viết
Để cho tôi được học mãi trên trường đời
Nhưng nỗi buồn đâu đó ở quanh tôi
Cứ ray rứt mệt nhoài, thấm vào rất nhẹ
Xâu xé nỗi lòng của một lão già còn trẻ
Cuộc đời, xã hội, tăm tối, bất công...
Làm sao tôi có thể viết một cách thực lòng?
Khi quanh mình toàn những điều dối trá
Những tưởng rằng ta có thể quên đi tất cả
Để đùa vui cho thỏa với mọi người
Để quanh ta cứ vang vọng mãi nụ cười
Của lão Papillon - Chú già vui tính
Cho dù nụ cười ấy chỉ là trên hình ảnh
Mấy cái răng hô nhe ra đùa cợt với đời
Nhưng không che nổi giọt lệ thấm trên môi
Sau nụ cười kia là nước mắt khô héo
Như nhạc sĩ Họ Trịnh xưa kia có lần bảo:
Giọt nước mắt thương đêm, đêm đẩy xe tang... *
Tôi cũng phải biết học cách đoạn trường
Đẩy xe tang blog mình về bên phần mộ
Vì viết blog giả dối sao mà khó quá!
Giá như mình là một thằng đểu giả
Thì lừa lọc dối trá nào có khó khăn gì?
Dù cái tâm đã tịnh nhưng cái trí vẫn muốn suy
Nên muôn đời vẫn cố làm người chân thật
Cho dù phải làm kẻ ăn mày cạp đất
Để ai đó vẫn hiểu cho một trái tim này
Đau lòng thế mà vẫn phải chia tay...
B.Khanh st