29.10.08

Than tang Thang, Tuan... cac ban da nang long voi trang Blog nay

Blog và nỗi nhớ...


Tôi đã từng viết rằng cố níu kéo thời gian.

Thế nhưng tôi vẫn cứ để nó trôi qua trên blog.

Vì muốn lấy lại được thời gian đã mất,

Cần phải có nơi chia sớt giải bày.

Nếu viết và nói cho chỉ một mình tôi,

Thì làm sao có những cơn ghiền dễ thương và mỏi mệt?

Quanh đi quẩn lại chỉ là những nỗi buồn da diết.

Blog một mình thì đâu phải sẻ chia!


Có người bảo rằng sao mãi cứ u mê?

Lang thang như kẻ không nhà không cửa

Đêm nào cũng thức, đôi mắt trắng dã

Nhưng họ đâu biết rõ lòng tôi ngập yêu thương

Quanh tôi trên blog là cả một thiên đường

Tuy rằng vẫn có người thương kẻ ghét

Song đã là blogger thì cần chi phân biệt?

Hãy để blog sòng phẳng thật tình

Cho dù ai đấy nhún mũi cười khinh

Bảo rằng cái tình thân trên mạng chỉ là ảo tưởng

Không gian mạng gian manh và láo xược

Lấy hư danh láo toét đánh bóng mình

Khoe hàng cóp nhặt toàn những thứ linh tinh,

Đem về xào nấu thành entry cực hot.

Những người này chẳng bao giờ biết cầm bút

Để thử một lần gõ phím viết nên lời

Trong entry ấy có bạn có tôi

Có cả cuộc đời lầm than khốn khó

Có những bất công đời người nhục nhã

Và có cả nước mắt nụ cười

Có nỗi lòng đâu đó của em tôi

Hay tình yêu ai đó vừa mới bị đánh mất


Những khoảnh khắc cuộc đời rất thật

Chỉ có blogger mới biết rõ sự tình

Cần một chút sẻ chia cho bạn cho mình

Để vòng tay ẢO nối dài ra thành THẬT

Để trái tim nhoẻn miệng cười trong ngây ngất

Cho ánh đèn yêu thương trong xóm blog nhỏ sáng lên

Đó là lúc chúng ta còn biết sống với niềm tin

Đó là lúc cái tình người cất lên tiếng nói

Bạc vàng công danh chưa chắc gì so sánh nổi

Cái chân tình quý mến tự đáy lòng...
Ấy thế mà người ta vẫn bảo là hư không

Là cạm bẫy chực chờ trong cuồng vọng

Có những lúc tôi một mình trong đêm vắng

Như đêm nay im ắng đến bất ngờ

Bóng tối thở dài mệt nhọc ngẩn ngơ

Thanh âm ấy chỉ riêng mình tôi biết

Tôi thấy quanh mình còn lắm điều muốn viết

Để cho tôi được học mãi trên trường đời

Nhưng nỗi buồn đâu đó ở quanh tôi

Cứ ray rứt mệt nhoài, thấm vào rất nhẹ

Xâu xé nỗi lòng của một lão già còn trẻ

Cuộc đời, xã hội, tăm tối, bất công...


Làm sao tôi có thể viết một cách thực lòng?

Khi quanh mình toàn những điều dối trá

Những tưởng rằng ta có thể quên đi tất cả

Để đùa vui cho thỏa với mọi người

Để quanh ta cứ vang vọng mãi nụ cười

Của lão Papillon - Chú già vui tính

Cho dù nụ cười ấy chỉ là trên hình ảnh

Mấy cái răng hô nhe ra đùa cợt với đời

Nhưng không che nổi giọt lệ thấm trên môi

Sau nụ cười kia là nước mắt khô héo

Như nhạc sĩ Họ Trịnh xưa kia có lần bảo:

Giọt nước mắt thương đêm, đêm đẩy xe tang... *

Tôi cũng phải biết học cách đoạn trường

Đẩy xe tang blog mình về bên phần mộ

Vì viết blog giả dối sao mà khó quá!

Giá như mình là một thằng đểu giả

Thì lừa lọc dối trá nào có khó khăn gì?

Dù cái tâm đã tịnh nhưng cái trí vẫn muốn suy

Nên muôn đời vẫn cố làm người chân thật

Cho dù phải làm kẻ ăn mày cạp đất

Để ai đó vẫn hiểu cho một trái tim này

Đau lòng thế mà vẫn phải chia tay...

B.Khanh st

22.10.08

BÀI LUẬN VĂN CUỘC ĐỜI - QT st

Thân gởi bài viết này đến tất cả các bạn sinh viên. Hết lòng cám ơn cô L.T.T.H. đã dạy em viết luận Anh ngữ năm 1997. Nhờ sự nhiệt tâm của cô mà hôm nay em chia sẻ những suy nghĩ về bài luận văn cuộc đời.

Bạn thân mến, bài luận văn hoàn chỉnh được viết trên giấy là bài luận có đủ những yếu tố sau: (1) phần mở bài, (2) phần thân bài, (3) phần kết luận. Ở phần mở bài (introduction), điều khó nhất và cần thiết nhất là phải viết cho được câu chủ đề (thesis statement) và các ý để khai triển câu chủ đề ấy (supporting points). Phần thân bài (body) là phần triển khai các ý tưởng để bổ túc cho câu chủ đề; phần này gồm nhiều đoạn văn (paragraphs). Cuối cùng phần kết luận (conclusion), đây là phần nói lại câu chủ đề và các ý triển khai theo một cách khác, ngắn gọn hơn.

Bạn thân mến, nhìn vào cuộc đời của mỗi người, có lẽ nó cũng chẳng khác gì bao nhiêu khi ta viết đời ta như một bài luận văn. Cách chung mà nói, đời người ai ai cũng trải qua phần mở đầu, phần thân bài và phần kết luận. Thực tế, có những em bé chỉ mới chào đời thì đột ngột chết đi. Chúng ta không có cơ hội để biết câu chủ đề của em. Nhưng phần lớn, ai cũng có khả năng để hoàn tất bài luận đời mình, nhưng bên cạnh đó, cũng có nhiều người vẫn không hoàn tất bài luận văn đời mình.
Có những người loay hoay mãi mà vẫn không viết ra được câu chủ đề (thesis) cho đời mình. Đáng lẽ họ phải viết cho được câu chủ đề bắt đầu từ lúc 18 tuổi, nhưng thật không may, có rất nhiều người đã không viết được câu chủ đề; thậm chí là có người đã 50 hoặc 60 mà vẫn loay hoay không tìm thấy chủ đề, mục đích của đời mình. Đó là bài luận không có chủ đề, ưa viết gì thì viết. Cuộc đời không có lý tưởng, mục đích rõ ràng.

Có những người viết được câu chủ đề rất sớm, nhưng không biết làm sao để khai triển câu chủ đề trong phần thân bài. Cuộc đời họ cứ giữ mãi lý tưởng mà không triển khai những lý tưởng ấy thành những hành động thực tế, hữu đời. Ôm mộng và chết trong mộng. Họ không viết được phần thân bài, và dĩ nhiên, bài luận cũng dang dở, không hoàn tất được. Đây là bài luận không có thân bài.
Có những người lại viết một lúc hai, ba câu chủ đề trong phần mở bài. Vì có quá nhiều chủ đề và mục đích cho đời mình, nên họ triển khai đời mình với nhiều hướng khác nhau. Cuộc đời trở nên xáo trộn, bất an, mất phương hướng. Dù họ có đi tới phần cuối bài luận văn của đời họ, bài luận này cũng chẳng nói lên được điều gì, và cũng không ai có thể hiểu được ý nghĩa của đời họ. Đó là một bài luận lạc đề.

Có những người viết câu chủ đề cho đời mình rất hay và rõ ràng. Nhưng khi bước vào thân bài triển khai nó, gặp thử thách, khó khăn, nghịch cảnh… họ chán nản liền quay trở lại và xóa bỏ câu chủ đề ấy đi và loay hoay tìm một câu chủ đề khác. Nhưng khốn thay, thời gian cho phép để viết bài luận đời mình cũng có giới hạn. Bài luận viết chưa xong thì đã phải nộp. Đó là bài luận chưa có phần kết.

Có những người viết được chủ đề, nhưng phần triển khai chủ đề ấy (supporting points) lại chẳng ăn khớp với chủ đề. Họ như những người nói một đàng nhưng làm một nẻo. Việc làm và lời nói không đi với nhau. Họ chọn cho mình một lý tưởng sống rất đẹp, cao thượng, nhưng cách họ sống thì không phù hợp với lý tưởng đó. Đó là một bài luận không logic.

Bạn thân mến, đời bạn cũng cần có một mục đích lý tưởng như một bài luận cần phải có một câu chủ đề. Chính câu chủ đề của bài luận văn sẽ giúp cho bạn không bị lạc đề mà vẫn luôn luôn bám sát "sợi chỉ đỏ". Lý tưởng của đời bạn cũng cần thiết và quan trọng như thế đó.
Thời sinh viên là thời để bạn "viết" câu chủ đề. Nếu chưa viết được câu chủ đề, thì đừng vội buớc vào phần "thân bài". Chưa tìm ra chủ đích, lý tưởng của đời mình thì hãy khoan hành động, và khoan "tự xây dựng" đời mình. Đừng đụng đâu viết đó. Cuộc đời và thời gian không cho phép bạn dễ dàng xóa câu chủ đề và viết lại chủ để khác đâu!

Khi đã tìm ra chủ đề, mục đích lý tưởng của đời mình, bạn hãy mạnh dạn triển khai nó đi. Hãy chia nó ra thành những đoạn đời như là những đoạn văn vậy. Hãy kiên nhẫn triển khai từng đoạn một thôi, và đừng nản chí tháo lui. Cẩn thận hoàn tất từng đoạn này rồi bắt tay vào đoạn khác. Có như thế bạn sẽ không bị lạc đề, mất phương hướng. Hãy cố gắng bổ túc cho mục đích và lý tưởng của đời mình bằng mọi giá. Cũng như mọi câu văn đều bổ túc cho chủ đề của bài luận, thì mọi hành động của bạn cũng hãy phục vụ cho lý tưởng của đời mình.

Cầu chúc bạn đi cho tới phần kết luận. Chúc bạn viết bài luận đời mình thật hay, rõ ràng, trong sáng, sâu sắc, dễ hiểu, logic, và có ý nghĩa.
Huỳnh Quảng

11.10.08

Nước mắt người dưng


Trong cuộc sống, tôi đã nhìn biết bao giọt nước mắt của người dưng xung quanh mình. Mỗi giọt đều chứa đựng những nỗi xót xa xen lẫn hạnh phúc.
Giọt nước mắt trẻ thơ tìm dòng sữa mẹ của đứa bé 5 tháng tuổi khi tôi bồng nó trên tay. Nhìn nó khóc ngằn ngặt khi không có mẹ, khiến tôi chạnh lòng quay mặt đi. Nhìn nó khóc tôi hiểu những đòi hỏi sinh tồn của con người trong cuộc sống.
Giọt nước mắt tiễn người thân yêu ra đi về cõi vĩnh hằng của mọi người, cho tôi nhận biết được nỗi đau mất mát ra sao khi phải chia lìa tình thân.
Giọt nước mắt của chị bán hàng rong ngoài phố, khi bị đội bảo vệ trật tự thu đồ. Nhìn gương mặt với dòng nước mắt chảy dài đó cho tôi nhận biết được nỗi lòng người mẹ bươn chải vì con thơ, vì mưu cầu của cuộc sống con người.
Giọt nước mắt của chú bé bán vé số dạo trong buổi chiều mưa giông ngày nào nơi hè phố trú mưa bị quỵt tiền khi vô tình làm xước đồ của khách, nhìn tôi rồi quay mặt đi chùi vội giọt nước mắt vừa lăn, cho tôi nhận biết được nỗi đau giấu kín vẫn âm thầm chảy trong tim mỗi người.
Giọt nước mắt của chị khi chào cha mẹ bước lên xe hoa về nhà chồng, giọt hạnh phúc long lanh cũng chợt rơi, giọt nước mắt của người mẹ khi cầm tờ giấy báo đỗ vào đại học của đứa con gái yêu...
Và hôm nay. Giọt nước mắt trong tim anh cũng đang rơi lệ cho người bạn vừa đi xa, cũng âm thầm đau nhói, dù không nói ra, không chảy dài như bao giọt nước mắt khác.
Tất cả những điều đó cho tôi những bài học trong cuộc sống. Những số phận con người cho ta thấy rằng dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào, những giọt nước mắt đều đáng trân trọng và cái nhân nghĩa, tình yêu thương luôn ngự trị.
Nên hãy trân trọng những giây phúc hạnh phúc của cuộc đời dù là ngắn ngủi. Hãy mang lại những nụ cười cho nhau thay vì giọt nước mắt. Hãy sống với nhau bằng tình thương yêu giữa những con người, đừng để giọt nước mắt lại rơi. Vì nó cũng đáng quý biết bao, đáng trân trọng biết bao.
Đừng cười giễu khi một ai đó nhỏ lệ, hãy chia sẻ cùng họ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, biết đâu một ngày nào đó chính ta lại phải vịn vào những giọt nước mắt kia để tự mình đứng lên, để biết cuộc sống này còn có những niềm vui, những giọt nước mắt chia sẻ quanh ta.
Hãy mang lại những yêu thương cho đời vì những giọt nước mắt người dưng.


B.Khanh st

2.10.08

Quê hương

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

Nhớ những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi.

Cô bé nhà bên
Có ai ngờ!
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi.

Giữa cuộc hành quân không nói được một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi

Hòa bình tôi trở về đây,
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... khó nói lắm anh ơi!
Tôi nắm bàn tay, nhỏ nhắn, ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng.

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần máu thịt của em tôi.

ST: Phuong Thao
PS: De phu the^m cho bai viet Que Noi Toi.

Que nha Noi

Day la bai viet cua Uyen Khanh ( Em ut cua BK tren blog). BK rat muon dang no vao blog cua chung ta nhung vi Internet o day may ngay nay rat cham, bai nay lai co nhieu hinh anh. Gui cho cac ban, toan bo anh cac ban thay la chup trong vuon nha Noi. Va can nha xua do la nha cua Noi. BK hien tai dang song trong can nha do.

Tôi về tới nhà lúc khuya ngày đầu tháng âm lịch, con đường vào nhà tối thui. Híc, tôi vốn sợ ma, vừa đi vừa lầm rầm đọc kinh để thêm can đảm, tránh liếc nhìn những bụi cây ven sông. Xóm đêm vắng lặng, không một tiếng chó sủa. Đám chó đã bị bọn ăn trộm bắt hết rồi. Chó bây giờ đang là món khoái khẩu của dân nhậu miền tây, mà ở miền tây hiếm có ai nỡ lòng bán con vật trung thành của mình cho người ta ăn thịt nên bọn trộm chó lộng hành để cung cấp chó cho các quán nhậu. Nhà tôi không còn con chó nào và cũng không muốn nuôi nữa để rồi bị người ta giết thịt, chết thê thảm
Đến cổng rào nhà mình tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa bước vào; không còn con Ki, con Vàng... cuống quýt vui mừng, chỉ nghe tiếng cú trầm buồn từ sau hè vọng vào. Người ta nói cú kêu mang đến điểm gở nhưng con cú này đã sống sau vườn nhà tôi từ ngày tôi còn nhỏ (tôi cũng không chắc là nó hay con nào khác vì chỉ nghe tiếng kêu chứ chưa bao giờ nhìn thấy nó), tôi đã quen với tiếng kêu buồn thảm cô đơn của nó. Cũng may người ta không ăn thịt cú, chứ nếu không mày cũng chẳng còn sống sót nữa cú ơi!
Sáng, sân nhà tràn ngập ánh nắng rực rỡ, tôi không kịp rửa mặt, vứt dép đi chân trần trên cỏ êm đềm. TiGôn nở hồng một khoảng sân, nhớ bạn hiền TiGon chưa bao giờ gặp mặt nhưng thinh thoảng lại chạy qua "nhà" trong blog để cùng nghe nhạc và uống càfê. Vào nhà lấy máy chụp vài tấm hình để post lên tặng bạn hiền. HC "trông hoa mà nhớ đến người" nè TiGon ơi! Qua "nhà" HC uống càfê và ngắm hoa nè bạn hiền

Đến thăm Nội, con Ki bị cột dưới sàn cuống quýt kêu ư ử vui mừng. Để giữ mạng sống cho nó, Nội tôi phải cột nó từ nhỏ, thế là nó mất tự do. Nó không được chạy nhảy, đi loanh quanh trong vườn, qua nhà hàng xóm kết bạn với những con chó khác... Thật đáng thương!




Mùa nước nổi, Nội cho tôi ăn canh chua bông súng, bông điển điển nấu với cá linh; cá lóc nướng trui... Lâu lắm mới ăn được những bữa cơm ngon như vậy. Ngôi nhà xưa nằm quay mặt ra sông Hậu giờ vắng lặng hiu hắt, con cháu đều đã rời xa. Tôi nhớ bài hát La Maritza: Quand l'horizon s'est fait trop noir, tous les oiseaux sont partis, sur les chemins de l'espoir...






Bạn đến nhà chơi, 2 đứa ngồi nhắc lại những kỷ niệm thời học sinh. Tự nhiên theo bạn, tôi nói rặt giọng nam bộ với những từ ngữ đặt trưng miền tây một cách vô ý thức. 16 năm ở SG tiếp xúc đủ người ở mọi miền, giọng nói tôi hầu như bị lai tạp...
Nước lên mấp mé bờ kè bên cầu Hoàng Diệu thơ mộng. Cây cầu mà bất cứ người con Long Xuyên nào cũng nhớ khi đi xa. Cây cầu đứng đó từ rất lâu rồi, tôi cũng không biết từ bao giờ, chỉ biết cha chú mình cũng đi qua đó thời học sinh. Bên này cầu là trường Thoại Ngọc Hầu, bên kia cầu là ngôi giáo đường với tháp chuông là 2 cánh tay giơ lên cao vút ôm lấy thập giá. Qua khỏi nhà thờ là trường tôi học, chúng tôi quen gọi theo cái tên trước 75 của nó: trường Phụng Sự.

Dù tôi thích sống ở SG hơn nhưng tôi vẫn hãnh diện tôi là người Long Xuyên. Nơi quê tôi êm đềm thanh bình và người dân quê tôi rất thật thà chất phác. Nơi đó tôi vẫn luôn thấy bình yên khi trở về.

QT dang tai theo loi yeu cau cua BK