31.5.10

Hãy đi bộ và Massage chân để tăng cường sức khỏe

Tục ngữ có câu : Người già đôi chân già trước, giữ đôi chân tốt chính là mấu chốt phòng bệnh để kéo dài tuổi thọ.
Các chuyên gia nghiên cứu phương pháp tự chữa bệnh cho rằng :
Trên đôi bàn chân có rất nhiều đầu mối thần kinh liên quan đến các tạng phủ. Cho nên dùng tay để chà xát, xoa bóp rất có lợi cho sức khoẻ. Thí dụ : Mu ngón chân út có liên quan đến bàng quang, xát ngón chân út có thể chữa được chứng bí đái, đái sót, đái buốt ... Mu ngón chân thứ hai có liên quan đến dạ dày, xát ngón 2 có thể chữa được chứng chướng bụng, đầy hơi, ợ chua. Ngón chân cái có liên quan đến gan, tì, lòng bàn chân có liên quan đến thận. Xát gan bàn chân có thể chữa được lưng đau, mỏi, ù tai, nghễnh ngãng. Ngón thứ tư có liên quan đến gan, xát ngón này có thể chữa được táo bón, lưng vai đau mỏi ...
Thường xuyên xát gan bàn chân không những làm tăng lưu lượng máu, tăng tính đàn hồi thành mạch máu, mà còn kích thích não bộ trị được chứng nhức đầu, hoa mắt, mất ngủ, mộng mị ... Người già thường xuyên xát chân còn phòng được chứng tê bì, chân tay giá lạnh.
Phương pháp xát chân cụ thể : Trước tiên ngâm chân vào nước nóng 15 phút, lau sạch.. Ngồi trên giường hoặc ghế, chân nọ gác lên đầu gối chân kia, một tay xoa gan bàn chân, một tay xoa mu bàn chân, xát đi, xát lại khoảng 200 lần là vừa. Đổi chân cũng làm như trên. Xát cho đến khi nóng, người cảm thấy khoan khoái, dễ chịu là được. Mỗi ngày làm 2 lần vào buổi sáng và tối.


8 Lợi ích của đi bộ


Photobucket Photobucket PhotobucketPhotobucket

Đi bộ mỗi ngày 30 phút sẽ đem lại cho bạn những tác dụng không ngờ đối với sức khoẻ thể chất và tinh thần.

1. Tốt cho tim
Một nghiên cứu gần đây đưa ra kết luận, nếu đi bộ nhanh 30 phút mỗi ngày sẽ làm giảm nguy cơ phát triển hội chứng chuyển hoá (metabolic syndrome)- một nhóm các triệu chứng ban đầu dẫn đến nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, tiểu đường, và đột qụy. Theo thống kê tại Mỹ, có khoảng 24 triệu phụ nữ nước này mắc hội chứng chuyển hoá. Không có thời gian để đi bộ nửa giờ mỗi ngày ư ? Một nghiên cứu ở Anh cho thấy rằng, hoạt động thường xuyên (Kết hợp đi bộ và đi xe đạp) đồng nghĩa với việc giảm 11 % nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, đặc biệt là đối với phụ nữ.

2. Loại bỏ nguy cơ mắc ung thư vú
Đi bộ chỉ cần vài giờ mỗi tuần có ý nghĩa đặc biệt trong việc giảm nguy cơ mắc ung thư vú, (theo công bố trên tờ tạp chí của hội y học Mỹ). Đồng thời đi bộ làm giảm béo, tăng khả năng sản sinhestrogen. Kết quả của nghiên cứu trên 74.000 phụ nữ ở tuổi mãn kinh (50-79 tuổi) với những người có thể trạng bình thường, nguy cơ mắc ung thư vú giảm đi 30 %, còn những người thừa cân thì chỉ giảm từ 10-20 %. Nghiên cứu trên phụ nữ trẻ hơn cũng đưa đến kết quả tương tự.

3. Giúp ngủ ngon hơn
Đi bộ nhanh vào buổi chiều giúp bạn có được một giấc ngủ ngon hơn (Theo lời khuyên của tổ chức Giấc ngủ Quốc tế). Hơn nữa, nhiều ý kiến còn cho rằng, đi bộ làm tăng lượng hormone serotonin giúp cho bạn được thư giãn … Tuy nhiên bạn đừng nên đi bộ 2 giờ trước khi ngủ vì nó quá muộn để cơ thể nghỉ ngơi trở lại.

4. Làm giảm sự đau nhức cơ thể
Hãy đi bộ và bạn sẽ giảm sự đau nhức cơ thể (Đó là lời khuyên của các nhà khoa học, Đặc biệt là môn đi bộ nhanh (Chiwalking- một ý tưởng kết hợp Thái cực quyền, Yoga và Pilates- một môn thể dục mềm dẻo). Nó giống như việc đi bộ thường xuyên nhưng bởi vì bạn thư giãn có ý thức, nó làm cơ thể bạn trở nên cân bằng bao gồm việc vận động cánh tay, làm cho chân không bị stress như khi đi bộ. Kết quả làm giảm đi sự đau nhức. Môn Chiwalking hiện ngày một phổ biến ở Mỹ.

5. Nó làm cho bạn hạnh phúc
Đi bộ có thể làm cho bạn giảm bớt sự buồn chán, lo âu và stress, đó là một hiệu quả mà ít ai ngờ tới. Chỉ cần 30 phút đi bộ sẽ khiến cho tâm trạng của bạn trở nên khá hơn. theo nhà nghiên cứu thuộc trường đại học Texas - Mỹ). Bỏ ra 90 phút đi bộ 5 lần mỗi tuần là bạn sẽ có được tâm trạng tốt nhất (nghiên cứu của đại học Temple). Một giải thích được đưa ra : Đi bộ giúp cơ thể sản sinh ra endorphin, một hoá chất làm cải thiện tâm trạng tạo cho bạn cảm giác lạc quan, yêu đời hơn.
Đi bộ 30 phút mỗi ngày có thể tránh sự tăng cân ở hầu hết những người ít hoạt động tự nhiên. Mặt khác, nếu phụ nữ đi bộ một giờ mỗi ngày và năm lần trong một tuần sẽ tiêu hao 1.500 calo mỗi ngày và giảm khoảng 11 kg cân nặng bị thừa mỗi năm. Việc đi bộ có thể kiểm soát trọng lượng cơ thể của bạn.

7. Duy trì trí nhớ cho người cao tuổi
Một vài nghiên cứu trên nhóm người cao tuổi chỉ ra rằng đi bộ thậm chí chỉ cần 45 phút mỗi tuần sẽ giúp tránh được bệnh Alzheimer. Đi dạo hoặc tản bộ thông thường cũng đồng nghĩa với việc trí não được luyện tập và trở nên minh mẫn hơn ở tầng lớp người cao tuổi.

8. Bảo vệ xương của bạn
Chỉ cần 30 phút đi bộ 3 lần mỗi tuần là cách tuyệt vời để bảo vệ và rèn luyện cho xương của bạn. Giống như một bài tập, khi đi bộ sẽ đòi hỏi người phải sử dụng 95 % hệ cơ, thực tế quá trình này giúp thúc đẩy và khiến cho xương của bạn trở nên khoẻ mạnh và rắn chắc hơn.

29.5.10

Ngủ ngáy -đừng coi thường !& Giải Mã những giấc mơ


Giấc ngủ chiếm từ 1/3 đến một nửa cuộc sống của mỗi người. Bình thường khi ngủ, dòng khí đi từ mũi vào họng, rồi đến phổi một cách êm ái và nhẹ nhàng. Tiếng ồn xảy ra trong khi ngủ là do sự rung chuyển các mô mềm phía sau hầu và mũi, khi có sự tắc nghẽn luồng khí đi từ ngoài vào phổi.
Ngáy to ảnh hưởng đến giấc ngủ của người bên cạnh, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, quan hệ bạn bè.
Ngáy: Một triệu chứng nguy hiểm
Về mặt y khoa, ở thể nhẹ, ngáy làm rối loạn giấc ngủ. Ngáy trở thành vấn đề khi bạn ngưng thở trong khi ngủ. Những yếu tố nguy cơ gây ra hội chứng ngưng thở khi ngủ là tiền sử gia đình, 80% bệnh nhân ngưng thở khi ngủ mắc bệnh béo phì, lớn tuổi, nam giới (đối tượng có vùng hầu họng hẹp), amidan lớn, hàm dưới nhỏ cổ lớn, hút thuốc lá – uống rượu – sử dụng thuốc an thần.
Theo BS Đặng Vũ Thông – Phó khoa Hô hấp BV Chợ Rẫy, rối loạn giấc ngủ có thể ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống như: chứng buồn ngủ quá mức vào ban ngày, kém tập trung, cáu gắt, nhức đầu lúc thức dậy, trầm cảm, thậm chí giảm ham muốn tình dục. Bệnh nhân ngưng thở hoàn toàn từ 10-30 giây/lần và xảy ra nhiều lần trong đêm dẫn đến tình trạng thiếu ôxy, gây cao huyết áp và các bệnh tim mạch (loạn nhịp tim, suy tim ứ huyết, nhồi máu cơ tim, tai biến mạch máu não).
Rối loạn giấc ngủ có thể ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống
Ngáy có thể điều trị được
Điều trị chung cho ngáy và tất cả các mức độ ngưng thở khi ngủ là tổ chức lại lối sống, giảm cân, sử dụng thuốc giảm ngáy hoặc các dụng cụ giảm ngáy (gối giảm ngáy, nhẫn chống ngáy, đồng hồ chống ngáy...), thực hiện các bài tập cơ vùng họng và có chế độ ăn uống hợp lý.
Bạn có thể tự giúp mình bằng bảy bài tập đơn giản để giảm ngáy, đều đặn mỗi ngày 15 phút trước khi ngủ. Mục đích của các bài tập này là làm săn chắc cơ vùng hầu họng.
Bài 1: Mở miệng từ từ (càng to càng tốt), và ngậm chặt môi lại trong năm giây.
Ngủ đủ giấc cũng là cách để bảo vệ sức khỏe
Bài 2: Le lưỡi ra càng xa càng tốt và giữ yên như vậy trong năm giây. Đẩy lưỡi sang phải rồi sang trái, càng xa càng tốt. Cong lưỡi lên trên về phía mũi như ráng đụng được mũi (dĩ nhiên là không được), sau đó cong lưỡi xuống dưới về phía cằm.
Bài 3: Ngậm hai môi lại như bài một, sau đó làm động tác như hút ống hút (kéo môi vào trong một ít) trong năm giây.
Bài 4: Ngậm chặt một cây viết chì giữa hai môi trong năm phút.
Bài 5: Mở miệng cười thật rộng (và nói chữ whisky), giữ như vậy trong vòng năm giây. Lặp lại động tác này sáu lần.
Bài 6: Chu miệng ra phía trước như sắp hôn ai đó. Giữ động tác này trong năm giây và lặp lại sáu lần.
Bài 7: Lấy ngón tay đè vào cằm trong năm phút.
Nhiều bài tập khác như ngồi thẳng và đưa hàm dưới thẳng ra trước tối đa (lấy hàm trên làm mốc), thả lỏng hàm dưới và lần lượt đưa hàm dưới tối đa qua hai bên, thổi bong bóng sẽ làm cơ vùng họng phải hoạt động và săn chắc dần. Tập hát cũng giúp bạn thông khí.
Bên cạnh đó, mỗi ngày, bạn cần ngủ tối thiểu bảy giờ. Trong vòng bốn giờ trước khi ngủ, tránh các loại thức uống có rượu, vì sẽ làm giãn cơ vùng hầu họng và đường thở dễ bị xẹp khi ngủ. Không nên uống sữa hoặc các sản phẩm từ sữa, vì sẽ gây tăng tiết đàm và làm hẹp đường thở. Trước khi ngủ, tránh sử dụng thuốc ngủ hoặc thuốc kháng histamine, không hút thuốc lá, nằm nghiêng khi ngủ, tránh nằm gối cao, có thể đeo nẹp cổ đưa cằm ra phía trước.
Khi đã thực hiện hết các biện pháp trên mà vẫn còn những triệu chứng như buồn ngủ ban ngày quá mức, giảm nhận thức, nhức đầu, bất lực, ra mồ hôi nhiều, bồn chồn khó ngủ, bạn cần đến tư vấn bác sĩ.

Giải mã ý nghĩa của những giấc mơ lạ
Bạn mơ thấy mình thi trượt, bị rượt đuổi, bị lỡ tàu xe, bị rơi trong không trung, bị lạc đường… Chúng có ý nghĩa gì nhỉ?
Xe gặp rắc rối
Đây là giấc mơ thường thấy ở mọi lứa tuổi, ngay cả ở những người không hay đi xe. Trong giấc mơ này, bạn hoặc đang ở bên trong hoặc ở gần chiếc xe gặp sự cố đó. Tình huống cụ thể có thể khác nhau. Chẳng hạn, bạn thấy xe không có phanh, không có bánh lái hoặc xe không hoạt động hoặc hết nhiên liệu.
Cũng có thể bạn mơ thấy mình bị trượt xe ra khỏi đường đi hoặc vách đá hoặc bạn vượt đèn đỏ hay đâm vào một vật/người nào đó.
Giải thích
Giấc mơ này xuất hiện khi mọi việc trong đời thực của bạn diễn ra không mấy tốt đẹp và bạn không thể kiểm soát những việc không hay xảy ra với mình.
Theo nhà tâm lý học Anuij Singh, những giấc mơ đó cũng cho biết bạn đang trải qua sự thay đổi trong cuộc sống, chẳng hạn thay đổi công việc hoặc đang mang thai lần đầu.
Thi trượt
Giấc mơ này thường gặp ở những người đã ra trường một thời gian dài. Trong đó, lý do thi trượt khá đa dạng. Chẳng hạn, bạn không có sự chuẩn bị kỹ cho kỳ thi hoặc làm mất những vật dụng cần thiết phục vụ cho kỳ thi. Hoặc bạn không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong bài kiểm tra hoặc bài kiểm tra được viết bằng thứ tiếng mà bạn không biết. Cũng có thể bạn không hoàn thành bài kiểm tra trong thời gian quy định hoặc đến thi muộn.
Giải thích
Những giấc mơ như vậy thể hiện sự tức giận và buồn chán đang có ở bạn. Nó thường phản ánh rằng bạn đang cảm thấy bị thử thách trong cuộc sống và lo sợ mình sẽ không được chấp nhận. Ngoài ra, nó cũng cho thấy bạn không được chuẩn bị hoặc không đủ khả năng để đối phó với những thử thách đó.
Bị bệnh tật hoặc sắp chết
Giấc mơ về cái chết cũng khá phổ biến. Đó có thể là cái chết của những người nổi tiếng, của bố mẹ, con cái hoặc người yêu bạn hoặc thậm chí là chính bạn.
Giải thích
Giấc mơ này nói lên rằng bạn đang bị tổn thương về mặt tinh thần hoặc sợ bị tổn thương.
Chuyên gia Anuj giải thích: “Đây là dấu hiệu cảnh báo về nguy cơ sắp xảy đến đối với cơ thể bạn hoặc người bạn yêu. Nếu một ai đó chết trong giấc mơ của bạn thì nó nói lên rằng bạn cảm thấy một phần của cơ thể bạn cũng đã chết. Hoặc nó thể hiện việc bạn lo sợ sẽ mất người ấy trong đời thực”.
Bị rượt đuổi
Mơ thấy mình bị rượt đuổi cũng là một giấc mơ phổ biến. Thường thì trong giấc mơ người rượt đuổi là một con quái vật hoặc một ai đó khiến bạn sợ hãi. Đôi khi đó có thể là một con vật nào đó. Cũng có thể những giấc mơ này là việc diễn lại một sự kiện có thật trong cuộc sống của bạn.
Giải thích
Đây là giấc mơ thường xuất hiện khi người nằm mơ bị stress. Trong những giấc mơ kiểu này, bạn cảm thấy sợ hãi, bị tấn công và gặp nguy hiểm. Nếu bạn mơ thấy mình bị rượt đuổi bởi ai đó mà bạn biết thì đây là người góp phần khiến bạn lo lắng trong đời thực. Nếu bạn mơ thấy bị rượt đuổi bởi một người lạ thì người lạ tượng trưng cho một khía cạnh nào đó bên trong bạn.
Theo tiến sỹ Anuj, hành động chạy là một phản ứng bản năng khi gặp những mối đe dọa về thể xác trong môi trường của chúng ta. Vì thế, những mơ kiểu này cho biết cách bạn đối phó với sự lo lắng và stress. Thay vì đương đầu với nó, bạn lại bỏ chạy.
Răng bị sâu hoặc rụng
Các tình huống phổ biến như răng bị vỡ vụn trong tay bạn hoặc lần lượt bị rụng hết chỉ do bị chạm nhẹ vào.
Giải thích
Về cơ bản, mơ thấy răng bị rụng ám chỉ bạn đang lo sợ bị đánh giá là không hấp dẫn. Còn xét khía cạnh sâu hơn, nó cho thấy bạn lo mình sẽ làm điều gì đó đáng xấu hổ hoặc bị mất quyền lực.
Chuyên gia Anuj cho biết: “Buồn thay, chúng ta đang sống trong một thế giới mà hình thức bên ngoài rất được coi trọng và răng đóng vai trò quan trọng trong đó. Những giấc mơ về răng phản ánh việc bạn lo lắng về hình thức của mình và cách người khác đánh giá về bạn. Một sự lý giải hợp lý khác là bạn sợ sẽ làm điều gì đó xấu hổ hoặc ngớ ngẩn, buồn cười trong một tình huống cụ thể”.
Bị rơi hoặc bị chìm
Tất cả chúng ta đều ít nhất một lần mơ thấy mình bị rơi, thường là rơi trong không trung và cảm thấy thật sự sợ hãi. Đây là giấc mơ phổ biến nhất và đôi khi nó khiến bạn tỉnh giấc. Đôi khi chúng ta mơ thấy mình bị chìm trong nước và có nguy cơ chết đuối.
Giải thích
Mơ thấy mình bị rơi thường bắt nguồn từ nỗi lo sợ bị mất kiểm soát. Người gặp phải giấc mơ này hoặc là cảm thấy không an toàn hoặc thấy không được ủng hộ trong đời thực. Bạn nên đánh giá tình hình hiện tại của mình và cố gắng tìm ra vấn đề thực sự.
Theo tiến sỹ Anuj, bị rơi là dấu hiệu cho thấy sự không an toàn, không ổn định và lo lắng. Khi gặp phải những giấc mơ này, đôi khi chúng ta sẽ thấy hơi giật mình và tỉnh giấc. Đây là do những giấc mơ này thường xảy ra trong giai đoạn đầu tiên của giấc ngủ. Việc co giật là một phần của cơ chế đánh thức giúp người ngủ tỉnh giấc và phản ứng với những mối đe dọa có thể trong môi trường của chúng ta.
Lỡ tàu, xe, phá hoặc máy bay
Bạn rượt đuổi theo cho kịp chuyến xe buýt, tàu, máy bay hoặc phương tiện giao thông khác nhưng không được. Thường là bạn bị chậm chỉ vài giây. Trong giấc mơ này, bạn cảm thấy tức giận hơn là lo sợ.
Những biến thể khác là bạn đến dự rất muộn một buổi trình diễn nào đó mà bạn buộc phải có mặt và thấy sự kiện đã bắt đầu được một lúc rồi.
Giải thích
Chuyên gia Anuj cho biết: “Những giấc mơ về việc đi lại này thường ám chỉ hành bạn đã bỏ lỡ một cơ hội quan trọng trong đời mình. Bạn đang phải đau đầu vì một quyết định quan trọng”.
Máy móc bị hỏng
Trong những giấc mơ này, bạn mơ thấy mình đang tìm cách vận hành một thiết bị máy móc nào đó vì nó bị hỏng hoặc gặp sự cố. Nhiều trường hợp máy móc đó là điện thoại và người nằm mơ thấy mình không thể bấm số, kết nối hoặc kết nối sai. Cũng có thể đó là một chiếc máy bị hỏng, bị kẹt hoặc không kết nối được với internet.
Giải thích
Giấc mơ này có nghĩa rằng một phần cơ thể hoặc tâm trí bạn không hoạt động bình thường. Cũng có thể bạn đang cảm thấy lo lắng về việc liên lạc, giao tiếp với một ai đó trong đời thực.
Bị lạc hoặc bị mắc kẹt
Bạn mơ thấy mình đang tìm cách thoát khỏi một nơi nào đó mình không rành như khu rừng, đường phố, tòa nhà hoặc bất kỳ nơi nào trông như một mê cung.
Một tình huống khác là bạn mơ thấy mình bị mắc kẹt, bị chôn sống hoặc không chuyển động được vì một lý do nào đó.
Giải thích
Mơ thấy mình bị lạc rất phổ biến và thường xảy ra khi bạn không thể quyết định cách phản ứng lại một tình huống cụ thể nào đó trong cuộc sống.
Theo tiến sỹ Anuj, những giấc mơ kiểu này thường chứa đựng sự sợ hãi hoặc tức giận và thường ám chỉ bạn bị đang mắc kẹt trong đời thực và không thể có lựa chọn đúng.
Khỏa thân
Trong giấc mơ này, bạn xuất hiện trong tình trạng không mảnh vải che thân, hoặc khỏa thân một phần hoặc mặc bộ quần áo không phù hợp. Chẳng hạn, bạn đi làm với bộ pyjama trên người. Hoặc cũng có thể bạn thấy ai đó khỏa thân trong khi bạn mặc quần áo. Điều này thường đi kèm với cảm giác xấu hổ nhưng đôi khi là cảm giác tự hào hoặc tự do.
Giải thích
Ý nghĩa của giấc mơ này là bạn đang cảm thấy bị bóc trần, khó xử hoặc bạn sợ mình đã tiết lộ quá nhiều về bản thân với một ai đó không đáng tin cậy.
Theo tiến sỹ Anuj, cảm thấy ngượng khi thấy mình đang đi lại nơi công cộng trong bộ dạng khỏa thân thường phản án sự xấu hổ hoặc tổn thương của bạn. Mơ thấy mình khỏa thân ở nơi làm việc hoặc lớp học cho thấy bạn không có sự chuẩn bị cho một dự án nào đó ở công sở hoặc trường học. Nhưng nếu bạn tự hào về việc khỏa thân đó và không thấy xấu hổ thì nó tượng trưng cho sự tự do không giới hạn của bạn”.
BACSI.com (Theo aFamily

27.5.10


Thường xuyên dùng thức ăn nhanh, đóng gói tiện gọn nhiều chất béo, chất đường, giàu năng lượng, trong thời gian dài, tất cả những điều này sẽ làm cho cơ thể sản sinh nhiều độc tố, ảnh hưởng đến sức khỏe.



Một vài sự trợ giúp cơ thể bài độc liệt kê dưới đây sẽ là những “tuyệt chiêu” nhỏ:

Bài độc sáng sớm


Mỗi sáng thức dậy lập tức đi đại tiện, bài ra những “độc tố” tích lũy cả một đêm qua. Các chất bẩn, chất bã trong ruột cần không ngừng làm sạch kịp thời, bài ra ngoài cơ thể thì mới không “giữ độc”, đảm bảo các chức năng sinh lý bình thường của cơ thể. Trong lý thuyết lão hóa của nghiên cứu y học hiện đại, có một học thuyết ngộ độc bản thân cho rằng: “Lão hóa là do trong quá trình chuyển hóa các chất của bản thân cơ thể không ngừng sản sinh ra những độc tố, dần dần tạo cho cơ thể xảy ra ngộ độc mạn tính”. Đại tiện không thông thoáng (hay táo bón) rất dễ làm cho bản thân cơ thể phát sinh ngộ độc, dẫn đến lão hóa.



Nói “tạm biệt” với rượu


Cho dù uống rượu vừa phải vẫn có thể tăng tỷ lệ mắc ung thư vú, những bạn gái hàng tuần hấp thu hơn 4 cốc thức uống có cồn, thì tỷ lệ mắc ung thư vú sẽ tăng 7% với từng cốc uống. Nếu vì xã giao không thể từ chối uống rượu, kiến nghị nên chọn uống rượu vang đỏ, bởi vì vang đỏ là loại rượu có ích cho sức khỏe, do vang đỏ có chứa nhiều chất chống oxy hóa, giúp dự phòng bệnh tim mạch. Đương nhiên, phần đông chuyên gia vẫn kiến nghị rằng tốt nhất là bỏ rượu hoàn toàn, thì mới đạt hiệu quả bài độc.



Nói “good bye” với đồ ngọt





Rất nhiều người vốn thích đồ ngọt một cách không thể chống cự, bởi vì ăn đồ ngọt sẽ kích thích đám rối thần kinh, làm cho ta cảm thấy hưng phấn, tác dụng hầu như tương đương với caffein, thế nhưng ta phải trả giá cho cảm giác sảng khoái này. Những thức ăn ngọt thường có thành phần giàu chất béo, nhiều năng lượng, dễ làm tăng cân, cũng như tăng nguy cơ mắc bệnh đái tháo đường và bệnh tim mạch. Hơn nữa, đường dễ gây sâu răng. Do vậy, nhất định cần hạn chế ăn đồ ngọt.



Phòng ngừa làn da rám nắng



Phần da bộc lộ trực tiếp dưới ánh nắng, rất dễ sản sinh những gốc tự do, tạo ra hiện tượng xuất hiện nếp nhăn nhỏ, nám, sạm màu… Cố gắng chọn chất bảo dưỡng hoàn hảo về cơ chế chống gốc tự do (chống oxy hóa) là “tình huống” không thể bỏ sót trong việc bảo dưỡng làn da. Chất bảo dưỡng có tác dụng bài độc trên thị trường, thực tế là tận dụng việc chống gốc tự do để thực hiện bài độc, đạt mục tiêu trong việc bảo dưỡng làn da.



Hàng ngày uống đủ lượng nước sạch



65% tế bào cơ thể là nước, thành phần chính ngoại dịch tế bào cũng là nước. Nếu không uống đủ nước thì tế bào sẽ không chuyển hóa các chất bình thường, lượng mồ hôi, nước tiểu bài ra sẽ không đủ, rồi sẽ không đạt mục tiêu bài độc. Nước là “vua của trăm loại thuốc”, có thể pha loãng độc tố, tăng tốc độ chuyển hóa, thúc đẩy độc tố bài ra ngoài từ nước tiểu kịp thời.



Hoãn giải sức ép



Đời sống thành thị căng thẳng, hối hả, làm cho ta ngày càng nhiều stress. Sức ép lớn theo đó làm cho ta sản sinh “độc tố tinh thần”, đòi hỏi chúng ta cần tiến hành bài giải định kỳ, tức chúng ta phải tiến hành tự điều tiết. Có rất nhiều phương pháp hoãn giải stress, chẳng hạn như: thể thao, xông hơi, tập yoga… thông qua những hoạt động giúp điều tiết cảm xúc đạt hiệu quả, giảm áp lực căng thẳng.



Hàng ngày tập hít thở sâu



Hít thở không chỉ duy trì sự sống, còn có tác dụng bài ra độc tố trong cơ thể, đặc biệt là hít thở sâu, nhưng khi ta hít thở sâu, thường “nâng ngực” một cách không tự giác, co dúm vùng bụng, mỗi lần như vậy phần phổi chỉ có 1/3 thể tích được tận dụng mà thôi. Phương pháp hít thở sâu chính xác là: tìm một nơi không khí trong lành, dùng mũi hít thật sâu một cách bình ổn, khi ấy dùng những đầu ngón tay đè lên vùng bụng sẽ thấy căng lên, cho đến khi cả vùng phổi nạp đủ hơi, có thể giữ hơi trong phổi 4 giây, rồi dùng miệng “xả hơi” ra một cách chầm chậm.



Vận động vừa phải



Vận động giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, tăng cường chức năng tim phổi. Nhiều mồ hôi sản sinh trong quá trình tập luyện thể thao thông qua làn da, đưa những chất bã và độc tố từ trao đổi chất bài ra ngoài cơ thể.



Không ăn quá nhanh



Khi ăn, không ăn quá nhanh, nhai kỹ, theo đó sẽ bài tiết nhiều dịch vị, trung hòa các chất mang độc tính, gây nên chuỗi phản ứng lành tính, độc tố bài ra càng nhiều.



Hạn chế cà phê



Caffein trong cà phê rất dễ gây nên những vấn đề về thần kinh, chẳng hạn như âu lo và bất an… cho nên cần hạn chế dần lượng dùng cà phê một cách trình tự. Nếu như thói quen trước nay dùng 5 tách cà phê trong ngày, hãy bắt đầu thử cứ mỗi 2 - 3 ngày thì giảm đi một tách trong ngày, bớt dần những bất ổn trong quá trình hạn chế cà phê, theo đó giảm cảm giác âu lo đến mức thấp nhất. Cũng có thể thử thay thế bằng một ly nước chanh nóng pha mật ong.



Hàng ngày hãy cho tâm khảm trống vắng trong 5 phút



Dùng 5 phút để tán gẫu có lẽ không đủ, nhưng 5 phút “gởi thông điệp” cho nhau sẽ mang đến kết quả làm ta được an ủi. Một câu nói ấm áp, một nụ hôn, đủ mang đến cho bạn cả một ngày đẹp đẽ! Cho nên, đừng tiếc với những lời đường mật, bạn và “người ấy” của bạn đều cần những xoa nắn tâm hồn như vậy. 5 phút của bạn cộng thêm 5 phút của “người ấy” dùng chia sẻ yêu thương, chỉ số hạnh phúc của bạn làm sao không lay động được chứ!



Hàng tuần ăn chay 2 ngày



Hàng tuần ăn chay 2 ngày, tạo cơ hội cho đường ruột “nghỉ ngơi”. Bởi lẽ ăn quá nhiều thức ăn béo ngậy hay mang tính kích thích, sẽ làm cho quá trình trao đổi chất sản sinh nhiều độc tố, tạo ra gánh nặng lớn cho đường ruột.



Tránh xa bức sóng điện từ



Hiện nay ta sống trong môi trường khắp nơi đều tràn ngập sóng điện từ. Chẳng hạn đồ dùng điện trong nhà, máy tính, bàn phím, tivi, lò viba… đều sản sinh sóng điện từ. Sóng điện từ không màu, không hình dáng, nhưng tần sóng của chúng sẽ gây tổn hại cho sức khỏe. Cho nên, trong sinh hoạt chúng ta cố gắng tránh xa bức sóng điện từ. Thời gian sử dụng điện thoại di động không quá lâu, không mang theo điện thoại suốt ngày đêm. Thời gian sử dụng máy tính cũng không quá lâu, tốt nhất gắn lên tấm chắn màng hình hay mặc áo phòng chống bức xạ.



Hàng tuần xông hơi 1 lần



Có thể tận dụng xông cho vã mồ hôi bài độc, cũng tức là tận dụng diện tích lớn nhất của làn da để làm hệ thống bài độc từ đường mồ hôi. Thông qua xông vã mồ hôi, tăng tốc tuần hoàn máu, thúc đẩy trao đổi chất, giúp các lỗ chân lông co giãn. Người bệnh tăng huyết áp, bệnh tim mạch thận trọng với xông hơi. Nếu người bệnh cảm thấy lo sợ thì không nên xông hơi, bởi vì tâm lý sợ sệt sẽ làm huyết áp tăng cao, người bệnh nặng trái lại sẽ khó bài ra mồ hôi.



Hàng ngày tập ho chủ động



Phổi là nơi rất dễ tích lũy độc tố, thỉnh thoảng tập ho chủ động vài tiếng, sẽ đạt tác dụng giúp làm sạch vùng phổi.



Theo Lương y Bàng Cẩm


Sức khỏe & Đời

25.5.10

Photobucket

21.5.10

CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Có lúc giận nhau, lúc muộn phiền,
Vợ chồng là nợ cũng là duyên,
Chạy đâu cho thoát, tìm đâu nữa?
Đàn bà nào thì cũng…như em.

Tình cờ anh Tư Chuột gặp anh Ba, một người bạn cũ ở cây xăng, Anh Ba ngắm nghía anh Tư Chuột rồi thốt lên:

- Chà, lâu mới gặp, từ ngày lấy vợ trông khác hẳn ra.

Tư Chuột giật mình, không biết mặt mũi mình có biểu hiện điều gì khác thường ? hay anh Ba chỉ nói một cách chân tình.?

- Trông mày có da có thịt chẳng bù ngày xưa như thằng ốm đói. Chắc vợ mày mát tay lắm?

Tư Chuột cười, nửa nạc nửa mỡ:

- Đời làm chồng cũng có vui có buồn bạn ơi…

Đổ xăng xong, Tư Chuột chào tạm biệt bạn lái xe về nhà. Hôm qua hai vợ chồng mới cãi nhau một trận, chuyện bé xé ra to, chỉ toàn là những nguyên nhân vớ vẩn. Con vợ anh thì nói dai, nói dài, anh hiền thì hiền nhưng cục tính chịu không nổi, thế là to chuyện.

Cãi nhau xong là tới màn hòa bình thân ái và lần sau lại cãi nhau tiếp, làm như đó là những gia vị chua cay, mặn ngọt của cuộc sống, không có không được.

Vẫn biết rằng hết giận lại thương, mà sao mỗi lần cãi nhau anh Tư Chuột thấy ghét cái bản mặt của vợ qúa. Nó giận mặt nó chảy ra như cục bột người ta ủ cho nở để làm bánh, nước mắt nước mũi sụt sùi, miệng thì không ngớt kể tội anh, nào là không thương vợ, không lịch sự với vợ, không chiều vợ.

Tư Chuột phải quát lên:

- Cô nói nhiều qúa, hơn cả cái đài radio nữa , mà đài người ta còn ngừng nghỉ để quảng cáo, còn cô thì không, cứ xa xả bất tận…

Những lúc như thế anh bực mình tự trách mình sao cách đây 3 năm anh lại yêu nó, mê nó qúa trời? cái đôi mắt nhạt nhòe tùm lum nước mắt đó mỗi lần nhìn anh là anh cảm động bối rối. Cái miệng nói dai như đỉa đói đó anh đã từng ao ước được đặt lên một nụ hôn rồi có chết cũng đành. Còn cái tên Nguyễn Thị Bông của nó, hồi chưa cưới về, anh thấy đơn giản dễ thương, bây giờ những lúc gận hờn nhau chưa có cái tên nào quê mùa thô kệch đến thế.

Khi chưa tỏ tình anh chỉ sợ thất bại chua cay, cuộc đời không có nó thì sẽ vô nghĩa, vậy mà anh được nó đáp lại tình yêu, cưới nó, sống với nhau mấy năm nay, cuộc đời anh có ý nghĩa gì đâu?

Nó bước vào đời anh và làm đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của anh bấy lâu. Hồi chưa cưới nó hiền lành dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ, những ngày đầu sống chung nó đúng là người tình trong mộng, anh nói gì nó nghe nấy ngoan ngoãn như một cô em bé bỏng, mỗi tuần anh mang cái check lương về, nó lịch sự chẳng cần nhìn xem là bao nhiêu, và nói:

- Anh cứ để trong tủ cho em.

Nên anh vẫn tiêu xài thoải mái như thuở còn độc thân, cà phê thuốc lá, bia bọt lai rai…

Khi còn là người yêu, nó đã nói bằng tấm lòng thông cảm bao la:

- Tiền bạc không thành vấn đề, miễn là mình thương nhau, cùng lo xây dựng hạnh phúc gia đình

Anh sung sướng đã gặp người vợ lý tưởng. Nhưng cưới nhau xong, chỉ sau một thời gian ngắn thì “người vợ lý tưởng” của anh đã biến mất. Cuối tuần anh chưa kịp đưa cái check lương ra thì nó hỏi huỵch toẹt:

- Check đâu?

Rồi nó nhìn con số, hỏi tiếp:

- Sao lâu quá chưa được lên lương? Anh sắp được interview lên lương nữa chưa?

Hoặc có lần nó hỏi:

- Hãng anh có bonus mỗi quarter không?

Nó cũng làm hãng xưởng như anh nên rành lắm ba cái vụ này, anh khó mà qua mặt được nó.

Rồi nó bắt anh dẹp bỏ checking account, không xài check book nữa

Mỗi tuần nó phát cho anh 10 đồng để tiêu xài …tùy ý thích ( dĩ nhiên là trong phạm vị 10 đồng). Nó nói mình phải để dành tiền mai mốt down nhà, sinh con, mỗi tuần mình chừa ít tiền mặt đủ đi chợ, tiêu dùng, còn bao nhiêu deposit vào bank, nếu để check book anh cao hứng xài bừa, không ai kiểm soát được.

Tư Chuột buồn bã than:

- Em à hồi xưa má anh còn sống, anh ở với má, lãnh lương về biếu má ít tiền má còn không lấy, nói thôi con để dành mà xài. Còn em, người dưng nước lã bỗng nhảy vô đời anh với danh xưng “Người vợ” và bóc lột anh tới tận xương tủy.

Nó khẳng định:

- Má khác, em khác. Mỗi người có một lý lẽ riêng.

Chưa hết, nó còn kiếm đâu ra khu apartment rẻ tiền. Hồi độc thân Tư Chuột xài sang, ở khu apartment đẹp, khang trang, nay lấy vợ, anh phải…xuống cấp ở khu chộn rộn lu bu để tiết kiệm hơn trăm đồng mỗi tháng.

Từ đây Tư Chuột biết là đời mình đã có chủ, ban đầu anh phản đối chuyện nó đưa anh 10 đồng một tuần, thì nó lý giải:

- Mọi thứ khác như ăn ở em …bao hết rồi, còn đòi gì nữa?

- Nhưng 10 đồng không đủ cho anh uống cà phê !

Thì nó nạt:

- Mắc mớ gì anh phải ra tiệm uống ly cà phê cộng tiến típ thành 3-4 đồng? Để em ra chợ mua một hộp cà phê thượng hạng pha cho anh được mấy gallon tha hồ mà uống cả ngày.

Anh cố trình bày:

- Em ơi, uống cà phê phải nhâm nhi từng giọt và nghe nhạc mới sảng khoái tâm hồn…

Nó cũng trình bày:

- Anh ơi, nhà mình cũng có nhạc nè, và có cả em nữa nè…không đủ sao?

Thế là anh đành chấp nhận 10 đồng còn hơn là uống cà phê với nhạc và…em ở nhà.

Nó còn chủ trương hai vợ chồng không nên ăn nhà hàng, dơ thấy mồ, hồi mới đến Mỹ em làm phụ bếp nên rành lắm, mỡ màng, bột ngọt, hàn the…người ta xài thoải mái, miễn là ăn ngon và đẹp mắt, khách hàng bịnh ráng chịu. Cái bảng dán trong nhà bếp mỗi lần nhân viên đi restroom nhớ rửa tay, nhưng dường như để cho nhân viên vệ sinh của thành phố đến kiểm tra thì đúng hơn, vì chẳng ai có thì giờ nhớ tới điều nhắc nhở vệ sinh tối thiểu ấy, cứ việc làm đồ ăn, bưng đồ ăn cho khách mà chưa thấy ai thưa kiện bị đau ốm hay chết chóc gì cả.

Nên nó ra tay trổ tài làm món nọ, nấu món kia cho Tư Chuột vừa miệng để quên đi cái thói quen đi ăn nhà hàng từ thuở độc thân. Anh đã vô tròng dần dần cái luật lệ của nó hồi nào không hay, trước kia anh sống thoải mái, phóng khóang, ở phòng đẹp, ăn xài sang, lãnh lương check nào là bay luôn check đó, cuộc sống hoang đàng chưa ngừng nghỉ bao giờ cho tới khi anh lấy nó.

Bây giờ anh đã kinh ngạc khi nhìn thấy món tiền trong bank của hai vợ chồng kha khá, dù nhiều lúc bực mình anh cũng phải công nhận nó tính toán hay thật, chẳng cần tốt nghiệp trường đại học kinh tế, tài chánh nào mà nó biết tính toán, biết cách chi tiêu đâu ra đấy, có của ăn của để.

Anh Tư Chuột bước vào nhà, lòng dịu lại muốn làm lành với vợ, nhưng vừa thấy mặt anh nó làm mặt lạnh quay đi, anh đến gần, nó…né ra như sợ đụng phải lửa.

Cái điệu giận hờn này thì tối nay chắc cũng giống tối qua, hai người nằm quay lưng vào nhau, lạnh lùng xa cách như hai quốc gia chung một biên giới nhưng không có hòa bình.

Anh cụt hứng, cơn giận anh trở về vị trí cũ, anh vào bếp thấy nồi phở đang hầm trên bếp chắc là chưa xong. Cuối tuần nào nó cũng nấu món, không phở thì cơm tấm, bún riêu thay phiên nhau cho đỡ ngán. Nó nói trống không:

- Chưa có phở đâu.

Nghe câu nói trống không anh Tư Chuột càng sôi gan, không thèm đáp lại, dù chỉ là một câu nói trống không “khinh người” như nó. Tư Chuộc lấy rổ quần áo dơ đem ra xe để đi giặt, mặc kệ nó mặt sưng mày xỉa ngồi nhà canh nồi phở, mà chưa chắc lát nữa anh thèm ăn, cho nó ế luôn.

Anh đi giặt đồ và tận hưởng chút hạnh phúc riêng tư, nghĩa là anh quẳng đồ vào máy giặt, trả công cho chủ vài đồng để họ sấy giùm. Trong thời gian đó anh sang qúan cà phê bên cạnh, ở đó có một mối tình cảm ỡm ờ, lơ lửng….

Như tất cả những người đàn ông trên cõi đời này, anh ngồi mơ màng bên khói thuốc lá, bên mùi cà phê thơm và ngắm các em nhân viên trong quán xinh tươi để tạm quên đi con vợ nhà. Đây là cái thú vui cuối tuần của anh, vì đời còn gì vui nữa đâu từ khi anh lấy vợ?

Trong quán cà phê có một cô em rất dễ thương, chẳng hiểu sao cô có vẻ cảm tình với anh, mỗi lần anh đến đây cô đều tiếp đãi tận tình, ưu tiên . Vì anh đẹp trai hay vì anh ngồi trầm ngâm bên ly cà phê hàng giờ để đợi quần áo xấy khô, cô em cà phê tưởng anh ngồi…trồng cây si cô nên cảm động?

Tư Chuột và cô thường chuyện trò qua lại, những lúc vắng khách cô còn ngồi cùng bàn với anh. Chuyện tâm tình ở quán cà phê rồi cũng bay đi theo khói thuốc lá, theo dòng đời.

Anh nghĩ thế nên cứ tặng nhau những nụ cười, những lời nói đẹp, lãng mạn tuyệt vời cho vừa lòng nhau.

Anh thấy mình trẻ ra, lòng tự ái anh được vuốt ve, con vợ ở nhà hành anh bao nhiêu, ra quán cà phê anh được cô em chiều chuộng bấy nhiêu. Dần dần anh thấy mến cô, những khi hờn giận vợ, anh tiếc rẻ nếu như còn độc thân thì anh sẽ chọn cô, sẽ cưới cô làm vợ.

Dưới mắt cô em cà phê anh vẫn là một anh chàng độc thân bay bướm.

Tuần trước anh bị một phen hú vía. Hôm đó là ngày thứ bảy, hai vợ chồng anh đi chợ Việt Nam , anh đẩy xe chợ theo chân vợ như một cái đuôi, anh có thích thú gì chuyện chợ búa đâu, nhưng nó bắt anh đi cho có đôi có cặp, cho mọi người thấy hai vợ chồng hạnh phúc.

Đến dãy bán gia vị, trong lúc vợ anh đang mải tìm mấy gói nấu bún bò Huế thì anh đứng ngáp ruồi nhìn ông đi qua bà đi lại. Bỗng anh giật mình khi thấy bóng dáng cô em cà phê vừa lướt qua, may qúa, cô không quẹo vào dãy này, nhưng anh cũng phải chuồn thôi, kẻo đụng độ tay ba thì con vợ anh sẽ ghen lên làm bể tung cả chợ và người tình cà phê kia sẽ đau khổ chừng nào !

Thừa lúc vợ không để ý, anh “bỏ của chạy lấy người”, nghĩa là anh bỏ xe, bỏ vợ đi như chạy, như bị ma đuổi ra khỏi chợ, mắt anh không dám liếc dọc liếc ngang, chỉ sợ gặp cô em cà phê, gọi anh lại thì cũng chết.

Ra tới bãi parking, chui tọt vào xe anh mới hoàn hồn, ngồi thở phào thoải mái, mặc dù anh biết rằng chốc nữa vợ ra sẽ giận dữ lắm.

Đúng như anh nghĩ, vợ anh đã sồng sộc đẩy xe chợ ra, chưa kịp bỏ đồ vào xe, nó nhào ra la anh trước:

- Tại sao anh bỏ ra đây làm em kiếm anh khắp chợ mỏi cả chân?

Anh vờ nhăn nhó:

- Nhức đầu qúa em ơi, anh cảm thấy choáng váng nên phải chạy ra đây ngồi nãy giờ mới tỉnh. Ôi, mà em lo gì, anh có là con nít đi lạc đâu mà em phải kiếm?

Nó tin lời anh, không la lối nữa, sau khi hì hục chất đồ vào xe, nó còn âu yếm bảo anh:

- Anh chắc còn mệt, ngồi qua bên kia để em lái xe cho.

Hôm ấy anh thầm cám ơn hai người đàn bà, cô em cà phê đã không nhìn thấy anh và vợ đã tin lời nói dối của anh.

************ ***

Tư Chuột vừa ngồi vô bàn, như thường lệ cô em cà phê bưng ra một tách cà phê đen. Cô thủ thỉ:

- Sao hôm nay anh ra trễ vậy?

Trời, cô đếm từng giờ để gặp anh sao? Anh cảm động qúa:

- Sáng nay anh đi đổ xăng và rửa xe xong là tới đây gặp em nè.

Giọng cô nũng nịu:

- Anh ơi, nếu anh thật lòng thương em thì…

- Ờ…ờ …anh cũng thật lòng thương em mà.

- Thì mình phải tính tới đi anh, không lẽ mỗi tuần mình chỉ gặp nhau một lần thôi sao?

Tim anh đập loạn xạ, không phải vì sung sướng khi được người đẹp tha thiết muốn chuyện lâu dài, mà vì anh sợ, anh đang bị dồn vào ngõ cụt, mối tình cà phê lơ lửng theo tháng ngày sắp đến hồi hạ màn.

Anh tìm cớ thối lui:

- Nhưng em ơi, anh chỉ là một công nhân quèn lương không đủ sống nên chưa dám nghĩ gì.

- Anh đừng lo, tiền bạc không thành vấn đề, miễn là chúng mình thương nhau lo xây dựng hạnh phúc gia đình.

Tư Chuột giật bắn người, câu nói này nghe quen quen, anh đã nghe rồi, thì ra từ miệng Nguyễn Thị Bông lúc hai người đang tìm hiểu, chưa cưới nhau.

Cách đây 3 năm anh đã nói câu này với Nguyễn thị Bông, với tất cả chân tình để mong nó thông cảm, chịu lấy anh. Và hôm nay anh cũng nói ý đó để mong cô em cà phê chê anh, chán anh, cô rút lui cho được việc, để anh có cái thú đau thương của mối tình dang dở, có cớ hờn trách cô, nhưng ai ngờ cô lại nói y chang câu vợ anh đã nói.

Anh hồi hộp hỏi cô em cà phê:

- Em có họ hàng gần xa gì với Nguyễn Thị Bông không?

Cô cà phê ngạc nhiên hỏi lại:

- Nguyễn thị Bông nào? tại sao anh lại lôi cô Nguyễn thị Bông vào đây?

Anh thở ra nhẹ nhỏm:

- À, hồi nào tới giờ anh thấy em giống như chị Nguyễn thị Bông, là vợ của thằng bạn anh ấy mà, bây giờ anh chợt nhớ ra nên hỏi em vậy thôi

Cô cà phê âu yếm mắng yêu anh :

- Vô duyên, người ta đang bàn chuyện tình cảm mà hỏi câu lãng xẹt. Anh có muốn tính tới chuyện chúng mình không nào?

Anh mắc nghẹn chưa biết trả lời sao thì lúc đó trời cứu anh, có vài người khách vào cô phải ra bán hàng. Anh nhìn đồng hồ đã hơn một tiếng qua rồi, chắc đống quần áo ở tiệm đã xấy xong, anh liền ra quầy trả tiền cô em cà phê và để lại một câu chẳng liên quan gì đến câu hỏi lúc nãy của cô cà phê:

- Anh về nghe. Trời coi bộ muốn mưa rồi.

Anh biết chẳng bao giờ anh tới đây nữa, vì anh không thể trả lời câu hỏi của cô. Và cũng nhân dịp này anh phát hiện ra một chân lý: “Đàn bà nào cũng giống nhau” Bằng cớ là cô em cà phê đã nói câu y chang vợ anh đã nói, hiền dịu, tử tế biết bao, rồi bây giờ vợ anh đã thay đổi nhanh như con tắc kè đổi màu. Thì dù anh có còn độc thân, có cưới cô em cà phê chăng nữa, chẳng sớm thì muộn, cô lại quản lý toàn diện cuộc đời anh như vợ anh bây giờ. Chạy đâu cho thoát?

Vợ anh quản lý hiệu qủa trông thấy, tuy đời anh bị mất tự do nhưng tiền bạc có dư, cơm nóng canh ngon đầy đủ, anh không phải lêu lổng đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác như ngày còn độc thân, và nhất là vợ thương anh thật lòng, tất cả những vụ cãi nhau, chung quy nó đều hờn trách anh không quan tâm đến nó, không yêu thương nó nhiều như nó đã yêu thương anh. Thôi thì anh cứ an phận trong vòng tay vợ cho chắc anh, tiếc rẻ gì mối tình qua đường trong quán cà phê!

Lát nữa về tới nhà anh sẽ làm huề với vợ, sẽ ăn tô phở ngon lành. Nghĩ tới đó, Tư Chuột vừa lái xe vừa reo lên một cách sung sướng:

- Nguyễn Thị Bông, anh đang về với em đây. Em vẫn là người vợ lý tưởng của đời anh.

Nguyễn Thị Thanh Dương

17.5.10

10 tác hại của việc thức khuya nha!

1. Giảm trí nhớ.
2. Khó tập trung chú ý vào công việc.
3. Ù tai, chóng mặt, mắt mờ.
4. Nóng nảy, cáu bẳn (dù có chú ý để tránh nổi nóng, tớilúc nóng là không kiềm chế nổi).
5. Đau mỏi cơ, có thể thỉnh thoảng bị chuột rút.
6. Trung khu thần kinh uể oải thì thần kinh vị giác cũng trì trệ, dẫn tới ăn uống không ngon miệng.
7. Da mặt nhợt nhạt, thiếu sinh khí, nhiều dầu, đôi khi sần sùi và nổi mụn, dưới mắt có quầng thâm.
8. Khô mắt, mỏi mắt, và nếu mắt phải làm việc khuya trong điều kiện thiếu ánh sáng thì dễ bị giảm thị lực.
9. Thức khuya hay ngủ ít có thể dẫn tới nguy cơ tăng cân theo chiều hướng tiêu cực, có thể gây thêm các tác dụng khác là nguy cơ mắc bệnh tiểu đường, tăng huyết áp...
10. Theo đồng hồ sinh học thì:
- Trạng thái ngủ từ 0 đến 1 giờ sáng khiến cơ thể được nghỉ ngơi thực sự, giúp tinh thần sảng khoái, dung nhan tươi tắn khi tỉnh dậy. Nên ngủ trước đó tầm 1 hoặc 2 tiếng, để vào tầm thời gian nói trên thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.
- Từ 1h tới 5h sáng là lúc cơ thể tiết ra các chất tái sinh và nâng cao hệ miễn dịch. Thức khuya thì rút ngắn hoặc thậm chí làm cơ thể bỏ qua giai đoạn này, lâu dần sẽ suy sụp thấy rõ.- Trong các giai đoạn ngủ sâu thì cơ thể tiết nhiều hooc môn để cân bằng và nâng cao sức đề kháng, mà thức khuya thì khiến hoạt động ấy xảy ra chậm và ít hơn.
* "Không tôn trọng đồng hồ sinh học thì sẽ làm cơ thể mất cân bằng, ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe
(Theo SK)

16.5.10

Ðời Sống Sau Ðời Nầy

Theo sách thì bác sĩ Moody là một trong số những bác sĩ muốn tìm hiểu những gì xảy ra sau khi chết. Riêng bác sĩ Moody đã phỏng vấn 150 người chết rồi sống lại, tường thuật những gì họ đã thấy trong khi chết. Ðại khái như sau:
Người sắp chết, đến phút cuối cùng nghe thấy bác sĩ tuyên bố rằng mình đã chết. Y bắt đầu nghe thấy một tiếng ồn-ào khó chịu, như tiếng chuông reo hoặc tiếng vo vo lớn, đồng thời thấy mình bị lưu động rất nhanh qua một đường hầm dài đen tối. Sau đó y bỗng thấy mình ở ngoài xác thân, nhưng vẫn còn ở ngay quanh đó, trông thấy rõ xác thân mình như một người ngoài đứng xem. Y thấy những người vây quanh cố làm cho xác thân hồi tỉnh. Lúc đó y ở trong tình trạng kinh động mạnh.
Một lát sau, y định thần lại và hơi quen với tình trạng lạ-lùng nầy. Y nhận thấy rằng y vẫn còn có một thân hình, nhưng bản chất khác hẳn và có khả năng khác hẳn cái thân hình y để lại. Rồi có nhiều sự xảy đến, có những người khác đến gặp y và giúp y. Y thoáng nhận thấy linh hồn những thân nhân và bạn hữu đã chết trước rồi, và thấy một linh hồn rất dể thương thuộc một loại mà y chưa bao giờ gặp._ Một hình ánh sáng_ hiện ra trước mặt y. Hình ánh sáng đó hỏi y nhưng không bằng lời nói, bảo y kiểm điểm lại đời sống của y, và giúp y bằng cách hiện ra cho y thấy hoạt cảnh những diễn biến quan trọng trong đời sống của y. Có lúc y thấy mình đến gần tựa như hàng rào hoặc địa giới, tượng trưng giới hạn giữa đời sống trần gian và đời sống bên kia. Thế nhưng y cảm thấy rằng y phải quay trở về trần, vì ngày giờ hết của y chưa đến. Lúc ấy y muốn cưỡng lại, vì bây giờ y đã được biết mùi đời sống bên kia rồi, y không muốn trở về nữa. Những cảm giác mừng vui, yêu thương và yên tĩnh đã tràn ngập y. Tuy nhiên, mặc dầu thái độ của y, y vẫn phải nhập vào xác thân y và sống lại.
Về sau, y muốn kể chuyện với người khác, nhưng y cảm thấy khó khăn. Trước hết y không tìm được lời nói để diễn tả những gì y đã trông thấy hoặc cảm thấy. Rồi y lại bị người ta chế riễu nên y không nói nữa. Tuy nhiên, kinh nghiệm ấy đã ảnh hưởng mạnh vào đời sống của y, nhất là quan niệm của y về sự chết đối với sự sống.
Ðoạn diễn tả trên đây chỉ là một "bài mẫu" gom góp những tài liệu trong nhiều trường hợp chứ không phải là ai cũng cảm thấy như thế. Có nhiều người nói: "Tôi không biết làm sao kể chuyện lại vì tôi không biết lấy lời nào để nói lên được.".
Tác giả đã phân tách các cảm giác của người trong cuộc kể lại và xếp ra từng loại. Mỗi loại tôi chỉ kể ra một vài trường hợp.

Angels Comments




Nghe thấy người sống nói.
Một bà kể lại: Bác sĩ chiếu điện chích thuốc cho tôi, rồi tôi thấy ông ấy chạy ra điện thoại nói: "Bác sĩ Jame ơi, tôi đã giết bệnh nhân của ông rồi". Nhưng tôi biết rằng tôi chưa chết, tôi cố cử động và nói cho họ biết, nhưng không được. Khi họ đương cứu sống tôi, tôi nghe thấy họ nói đã chích cho tôi bao nhiêu c.c. thuốc gì, nhưng tôi không cảm thấy kim đâm vào thịt
Cảm giác yên tĩnh.
Một bà chết về bệnh tim khi tỉnh lại nói: Tôi bắt đầu thấy một cảm giác sung sướng kỳ lạ nhất, là không còn cảm thấy gì ở thế gian nữa, ngoài cảm giác yên tĩnh, thoải mái, nhẹ nhàng không còn đau đớn lo buồn gì nữa. Tôi tự nghĩ: yên lặng dễ chịu biết bao, hết bệnh rồi!
Tiếng ồn ào.
Một ông chết trong 20 phút kể lại: Một tiếng vo-vo rất khó chịu từ trong đầu tôi phát ra, tôi không bao giờ quên được nó
Một bà nói: khi mê đi, tôi nghe một tiếng to tựa như chuông reo hay vo-vo, tôi như ở trong một trạng thái quay cuồng.
Ðường hầm đen tối.
Nhiều danh từ khác nhau đã được dùng để tả hiện tượng nầy.
Một ông nói: 27 năm trước, tôi mới 9 tuổi, bị bệnh và chụp thuốc mê. Tôi nghe thấy tiếng vo-vo, rồi thấy mình lưu động qua một đường dài đen tối, tựa như ống cống. Về sau nghe nói rằng tim tôi đã ngừng đập.
Một ông khác nói: sau khi bị thuốc mê, tôi không thở nữa, tôi cảm thấy đi qua một khu đen tối, tựa như đường hầm với tốc độ kinh khủng.
Một ông nữa. Tim ngừng đập sau một tai nạn xe cộ: Tôi cảm thấy lưu động qua một thung lũng sâu và đen tối như mực.
Một bà bị bệnh sưng màng ruột nói: Bác sĩ gọi anh chị tôi vào cho tôi gặp lần cuối, rồi y tá chích thuốc cho tôi. Tôi thấy mọi vật trong bệnh viện dần dần xa tôi. Tôi chui vào một lối đi nhỏ hẹp hình như chỉ vừa đủ cho tôi chui lọt, rồi tôi tụt xuống, tụt xuống, tụt xuống mãi.
Lìa khỏi xác thân (ta gọi là xuất hồn)
Một bà kể lại: Tôi bị đau tim, nằm trong bệnh viện. Ngực tôi đau lắm, tôi bấm chuông gọi y tá, rồi tôi hết thở. Tim tôi ngừng đập. Tôi thấy tôi tụt ra khỏi giường xuống sàn, rồi tôi đứng lên. Có nhiều y tá chạy đến, chừng 10, 12 người, họ gọi bác sĩ và tôi thấy bác sĩ đi vào phòng. Tôi bay bổng lên cao ngang qua đèn trên trần mà tôi trông thấy rõ, rồi ngừng lại, lơ lửng gần trần nhìn xuống. Có cảm tưởng như tôi chỉ là một tờ giấy bị thổi lên trên không. Từ trên cao tôi nhìn xuống xem họ cố gắng làm cho tôi hồi tỉnh. Thân hình tôi nằm dưới kia, chân tay duỗi thẳng rõ ràng, mọi người vây quanh. Một y tá nói: "trời ơi bà ấy đi rồi!" trong khi đó một y tá khác thổi hơi vào mồm tôi, tôi thấy rõ sau gáy cô ấy cắt tóc ngắn. Họ đập vào ngực tôi, xoa bốp chân tay tôi. Tôi tự nghĩ: tại sao họ phải cực nhọc như thế, tôi vẫn khỏe mạnh đây
Một anh chàng tuổi trẻ kể lại: Tôi lái xe đưa bạn tôi về, đến một ngã tư nhìn hai bên không thấy gì tôi đi tới, bỗng nghe bạn tôi hét lên, đồng thời thấy đèn của một xe khác phóng tới rồi nghe một tiếng "Rầm" kinh khủng. Ngay lúc đó tôi hình như đi qua một khu đen tối nhanh lắm, rồi thấy tôi lơ lửng trên cao cách xe vài thước. Tôi còn nghe tiếng đụng xe vang dội ra xa. Thấy nhiều người chạy đến vây quanh xe, và bạn tôi chui ra khỏi xe. Tôi thấy thân thể tôi bị kẹt lại trong xe, họ xúm lại kéo ra, hai chân gãy nát máu tuôn khắp nơi.
Lại một người nói: các bác sĩ và y tá đập vào thân tôi và cố chích thuốc cho tôi hồi lại. Tôi bảo họ: để mặc tôi, đừng đập vào tôi nữa, nhưng họ không nghe gì cả. Tôi đập vào tay họ, vô ích, kéo tay họ cũng không được. Tôi đánh mạnh vào tay họ, nhưng tay họ không nhúc-nhích. Mọi người đi tới đi lui. Tôi trông thấy họ và cũng cùng ở với họ trong hành lang hẹp, nhưng họ đi họ cứ nhìn thẳng mà không để ý đến tôi.
Một người khác bị tai nạn xe kể lại: Trên quãng đường cong tôi không điều khiển được xe nữa, xe văng lên trên không. Tôi còn nhớ trông thấy trời xanh, rồi thấy xe nằm dưới rãnh. Tôi biết rằng tôi bị tai nạn xe. Nhưng bỗng dưng tôi không cảm thấy thân hình tôi nữa. Tôi chui ra khỏi thân tôi qua đầu tôi, không thấy đau đớn gì cả, như là vọt lên. Không còn có cảm giác vật chất, thấy thân không cứng rắn, nho nhỏ, hơi tròn, tựa như một đám mây. Khi nó ra khỏi thân hình, tựa hồ như phần to ra trước, phần nhỏ ra sau, ra rất nhẹ nhàng, như không có trọng lượng. Nó không phải là vật chất nếu dùng lời nói thông thường thì có thể diễn tả bằng nhiều cách, nhưng không cách nào đúng cả, vì không có lời nào tả được đúng.
Gặp những người khác.
Một bà lúc sinh sản khó khăn kể lại: Tôi mất nhiều máu bác sĩ hết hy vọng, bảo thân nhân của tôi rằng tôi xắp chết. Nhưng tôi vẫn sáng suốt và trông thấy trên trần nhà lơ-lửng nhiều người là những người quen biết đã chết rồi. Tôi nhận ra bà tôi và nhiều họ hàng bạn hữu. Tôi cảm thấy rằng họ tới giúp tôi và dẫn dắt tôi, hình như tôi về nhà và họ đến chào đón tôi. Thật là một cảnh vui mừng.
Một ông kể rằng: khi tôi ra khỏi xác thân, tôi cảm thấy đứng gần tôi một người bạn mới bị giết mấy tuần trước, nhưng không trông rõ như xác thân bằng xương thịt. Tôi hỏi y: "cái gì đã xảy ra, tôi đi đâu, có phải tôi đã chết không?" Nhưng y không nói một lời. Rồi đến khi tôi nghe bác sĩ nói: " nó sắp sống lại" thì y đi mất.
Hình ánh sáng.
Rất nhiều người thấy một hình ánh sáng, sáng kỳ diệu không từng thấy, nhưng mắt không bị chói lóa mà vẫn trông rõ mọi vật chung quanh. Nó là một hình, một hình ánh sáng, có tính cách là một người. Tình thương nồng nàn mà hình ấy tỏa ra không thể diễn tả được, người trong cuộc cảm thấy bị bao bọc như có từ lực thu hút vào không cưỡng lại được, mà vẫn cảm thấy hoàn toàn dễ chịu.
Rồi hình ánh sáng giao cảm với người mới chết không phải bằng lời nói hay tiếng động gì cả, mà chỉ là ý nghĩ chuyển qua, hiểu rất rõ ràng, không thể lầm được. Sự trao đổi ý nghĩ không phải bằng tiếng mẹ đẻ của người chết, nhưng người nầy tự nhiên hiểu được hoàn toàn, tuy nhiên khi tỉnh lại không thể nào thuật lại bằng lời mà y thường nói. Ðại ý câu hỏi là: "Anh đã sửa soạn chết chưa? Anh đã sẵn sàng chết chưa? Anh cho tôi biết anh đã làm những gì trong đời anh. Anh đã làm đầy đủ chưa?" Mọi người nhấn mạnh rằng câu hỏi ấy không hàm ý buộc tội, mà họ vẫn cảm thấy tình yêu thương chan-chứa. Câu hỏi ấy chỉ khiến cho họ hồi tưởng lại cuộc đời đã qua.
Một người kể lại khi gặp hình ánh sáng trong trắng đẹp rực rỡ _ mà thực sự không thấy có hình người _ Tỏa ra tình thương và sự hiểu biết hoàn toàn, y có ý hỏi: " Anh có thương tôi không?" thì cảm thấy trả lời: "Nếu anh thương tôi thì anh hãy trở về làm nốt công việc của anh trên đời."
Một người nữa kể: Tôi biết tôi sắp chết, nhưng không làm sao được, vì không ai nghe thấy tôi cả. Tôi ở ngoài xác thân tôi và thấy rõ thân tôi nằm trên bàn mổ. Hồn tôi xuất rồi! Tôi cảm thấy buồn, nhưng ngay lúc đó có một ánh sáng rực rỡ đi tới, tôi cảm thấy ấm áp. Ánh sáng trắng, hơi vàng, sáng lắm không tả được. Hình như bao trùm tất cả, nhưng tôi vẫn trông thấy rõ: phòng mổ, bác sĩ, y tá, mọi vật. Ánh sáng ấy hình như hỏi tôi rằng tôi đã sẵn sàng chết chưa. Rồi tôi lại cảm thấy ý nghĩ rằng tôi chưa sẵn sàng. Tình thương do ánh sáng tỏa ra không thể tưởng tượng không thể diễn tả.
Ôn lại việc xưa.
Rõ ràng là hình ánh sáng đã biết tường tận cả cuộc đời của người mới chết, nhưng hỏi thế là muốn cho y hồi tưởng lại quá khứ và cho y thấy hoạt cảnh ôn lại đời y. Ôn lại đây có nghĩa là khiến cho nhớ lại, nhưng không phải là nhớ lại như lúc thường. Một là hoạt cảnh hiện ra nhanh chóng phi thường. Hai là không như người trần nhớ lại theo thứ tự thời gian, đây là nhớ lại tất cả các việc cùng một lúc.
Tuy nhiên ai nấy đều nhận rằng mặc dù sự ôn lại diễn tiến nhanh chóng cực độ, nhưng hình ảnh bày ra trước mắt linh động và xác thực không thể tưởng tượng. Không những hình ảnh mà thôi, tất cả cảm giác cũng đều sống động lại. Hình ánh sáng có vẻ muốn nhấn mạnh vào hai điểm: Học yêu thương người khác và thâu lượm sự hiểu biết.
Sau đâylà lời thuật lại của vài người trong cuộc.
Hình ánh sáng nói với tôi: "Anh cho tôi biết những gì anh đã làm trong đời anh " Tức thì những hoạt cảnh hiện ra, tôi thấy khi tôi còn nhỏ mỗi năm lớn lên cho đến ngày nay. Thật là kỳ lạ: Tất cả những việc đi chơi, đi học, buồn, vui, linh động như thật đủ cả ba chiều chứ không hai chiều như màn ảnh, có màu sắc, lúc nào cũng thấy rõ ràng là tôi. Hình ánh sáng luôn luôn nhấn mạnh vào sự quan trọng của tình thương, cố gắng giúp đở người khác. Nhưng không phải là bắt lỗi tôi khi tôi làm điều không phải, mà chỉ là để cho tôi thấy đó mà học hỏi, tôi cần tiếp tục học hỏi. Lạ thật, tôi ở đó tôi thấy những hoạt cảnh về quá khứ mà tôi cũng dự vào đó, vậy mà đi nhanh thế! Nhưng mà lại cũng đủ chậm để cho tôi nhận định được. Tất cả chỉ trong thời gian rất ngắn, hình như chưa đến năm phút, hay hơn nửa phút, tôi không thể nói chắc.
Một người lái xe vận tải nói: khi đương lái xe tôi buồn ngủ quá, nghe một tiếng rít kinh khủng, rồi nổ lớp xe bên phải, xe xoay ngang lại nổ lớp bên trái, xe lật nghiêng và trượt thẳng đến chiếc cầu. Tôi sợ quá biết rằng xe sẽ húc vào cầu. Trong thời gian xe trượt tôi bỗng nghĩ đến tất cả các việc đã làm, và trông thấy như thật. Ðầu tiên tôi thấy tôi theo cha tôi ra biển khi tôi hai tuổi, dần dần đến khi năm tuổi tôi đánh gãy đồ chơi, rồi tôi khóc khi bắt đầu đi học, thấy các việc mỗi năm cho đến khi đi làm. Tất cả hình ảnh đó thoáng qua rất nhanh chóng, rồi tôi thấy tôi đứng đó nhìn chiếc xe nát bấy mà tôi chẳng sao cả. Tôi tưởng tôi đã chết, chỉ là một hồn ma, tôi thử cấu véo vào mình. Chẳng hiểu tại sao tôi đã nhảy qua tấm kính vỡ tan. Khi tôi bình tĩnh trở lại, tôi nghĩ thật là kỳ lạ, tôi đã thấy những hình ảnh đó chỉ trong một giây, mà bây giờ tôi muốn nhớ lại phải mất 15 phút.
Ðường giới hạn.
Một số người kể lại họ đến gần đường giới hạn, người thì nói là một dòng nước, người nói một đám sương mù, hoặc một hàng rào, một cái cửa.
Một người kể: Tôi bị bệnh tim, khi tim ngừng đập, tôi thấy tôi ở trên một cánh đồng xanh đẹp, màu sắc khác hẳn mọi vật trên trần. Một ánh sáng đẹp bao phủ quanh tôi. Tôi nhìn thẳng trước mặt thấy một hàng rào. Tôi tiến đến hàng rào thấy một người ở bên kia cũng tiến đến như để gặp tôi. Tôi muốn đến gần người ấy nhưng cảm thấy bị kéo trở lại, không cưỡng được, rồi cũng thấy người ấy quay đi.
Một bà kể: Tôi mang thai được tám tháng, con đầu lòng. Bác sĩ bảo vì bệnh trạng của tôi, cần phải lấy thai ra. Tôi mất nhiều máu bác sĩ không cầm lại được. Tôi mê đi nghe tiếng vo-vo khó chịu. Rồi tôi thấy tôi ở trên một chiếc tàu nhỏ tiến sang bờ bên kia một con sông rộng. Xa xa trên bờ tôi trông thấy những người thân yêu đã chết, Cha tôi, mẹ tôi, chị tôi và người khác. Họ hình như vẫy tôi nhưng tôi nói: không , không tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa muốn chết.
Ðiều rất lạ lùng là cùng trong khi ấy tôi vẫn trông thấy các bác sĩ và y tá săn sóc thân hình tôi, tôi như một người đứng xem. Tôi cố đến gần bác sĩ và nói: Tôi chưa chết nhưng chẳng ai nghe thấy cả. Tất cả các hình ảnh: bác sĩ, y tá, phòng bệnh, chiếc tàu, nước, bờ, lẫn lộn với nhau như là chập vào nhau. Sau cùng tàu vẫn đến bờ bên kia thì quay đầu trở lại. Lúc ấy tôi tỉnh.
Một người khác kể: tim tôi ngừng đập, tôi thấy quanh mình tôi đen tối, tôi biết tôi đã bỏ lại xác thân, tôi đã chết, tôi kêu trời cứu tôi. Tức thì tôi ra khỏi chỗ tối, qua chỗ ánh sáng xám nhạt, lưu động nhanh chóng, xa xa trước mặt thấy một đám sương mù màu xám. Tôi vọt lên. Bên kia đám sương mù, thấy có nhiều người hình dáng như người sống, và cũng thấy những hình tựa như những nhà, tất cả trong một bầu ánh sáng rất đẹp, khác ánh sáng trên trần. Trong khi tiến đến gần, tôi cảm thấy vui mừng lạ thường, một cảm giác không lời nào tả được. Nhưng tôi chưa được đi qua đám sương mù, vì tôi thấy cậu tôi ở bên kia, cậu tôi đã chết nhiều năm trước, bảo tôi: "về đi, công việc của cháu chưa xong cháu phải về". Tôi không muốn trở lại nhưng tôi bừng tĩnh lại, thấy ngực đau kinh khủng.
Trở về đời sống
Nhiều người lúc mới thoát khỏi xác muốn trở về, nhưng khi đã đi sâu ít nhiều vào phía bên kia, nhất là đi đã thấy hình ánh sáng, thì không muốn trở lại đời sống nữa, trừ những bà có con nhỏ cảm thấy có bổn phận phải về.
Một bà kể lại: Ðứng trước hình ánh sáng, tôi cảm thấy sung sướng lạ lùng, không muốn trở về nửa, nhưng tôi nhớ đến chồng và con tôi, tôi còn trách nhiệm tôi phải trở về.
Một bà khác nói: Tôi lơ lửng bên trên cái bàn, thấy rõ cả biết rằng tôi sắp chết , nhưng tôi lo cho các con tôi, tôi chưa đi được.
Một bà nữa nói: Bác sĩ đã bảo rằng tôi chết, nhưng tôi vẫn còn đây. Tôi cảm thấy sung sướng, không có gì là buồn cả. Khi tôi mở mắt, tôi thấy chị tôi và chồng tôi đứng bên, nước mắt còn chảy. Chắc rằng vì tình thương của chị tôi và chồng tôi mà tôi phải trở lại.
Một ông kể lại: Tôi đương lơ lửng trên trần, thấy họ vây quanh thân tôi. Khi họ truyền điện vào ngực tôi, thân tôi nẩy lên, tôi bỗng rớt xuống thân tôi như một cái bịch nặng, rồi tôi tỉnh lại.
Có người kể lại đã trở về qua cái đầu: Cái hình của tôi tựa như có một bên đầu to một bên đầu nhỏ. Khi tai nạn xảy ra và nó thoát ra khỏi thân tôi, hình như bên đầu to chui ra trước, và khi trở về thì bên đầu nhỏ chui vào trước, sau khi cái hình ấy lơ lửng bên trên đầu tôi.
Một người nữa kể: Tôi ở cách thân tôi mấy thước, thấy họ lôi thân thân tôi ra khỏi xe, rồi hình như vút một cái tôi bị lôi cuốn vào một khu nhỏ hẹp như là một cái ống đen tối, trở về thân tôi, khi tôi bị hút vào như thế, hình như sức hút từ đằng đầu và tôi chui vào đầu tôi. Nhanh chóng lắm không kịp suy nghĩ. Sau khi trở về cảm giác vẫn còn tồn tại trong một thời gian.
Người thì nói: Tôi khóc cả tuần, tôi không muốn trở về. Người khác nói: Trong nhiều ngày sau. Tôi vẫn còn cảm thấy thích thú kỳ lạ. Một người nữa nói: Không thể tả được, tôi không bao giờ quên cảm giác đó.
Kể lại cho người khác nghe.
Một người kể: Khi tôi ra ngoài xác thân tôi, tôi ngạc nhiên vô cùng, không thể hiểu được, nhưng thật là rõ ràng, tôi trông thấy xác thân tôi nằm kia, không xa.
Một người khác quả quyết: Không phải là ảo vọng. Xưa tôi đã có lần có ảo vọng trong bệnh viện vì codcine, nhưng bây giờ không phải ảo vọng tí nào.
Tuy rằng những người kể lại quả quyết rằng những gì đã thấy là sự thật chứ không phải ảo-vọng, nhưng khi kể lại cho người khác nghe, thì những người nầy tỏ ra ít thông cảm và hiểu biết, vì họ cho rằng sau cuộc thử thách với cái chết, tinh thần đã bị rối loạn. Cho nên phần nhiều đã giữ yên lặng, chỉ kể cho vài người rất thân.
Có ông nói: Người ta bảo tôi là loạn trí. Người khác nói: Ngoài gia đình tôi, tôi không nói với ai khác, họ cho là bịa, là tưởng tượng.
Một lẽ nữa khiến nhiều người không nói ra, cũng gì họ không thể diễn tả bằng lời nói thường.
Quan niệm mới về cái chết.
Những người đã kinh nghiệm qua cái chết, nhận thấy rằng chết không phải là hết, chết không đáng sợ mà là đáng mừng, chết không phải là khổ mà lại là sung sướng, có cảm tưởng như là về nhà. Tuy nhiên không ai nghĩ đến đi tìm cái chết, mà có quan niệm phải làm tròn phận sự ở đời trước khi chết.
Không một ai nói đến những điều mà thế gian tưởng tượng, như đường bằng vàng, cửa bằng ngọc, thiên thần hoặc là địa ngục có lửa cháy, có quỷ sứ tay cầm mũi xiên.
Cũng không thấy có sự thưởng công và phạt tội. Hoạt cảnh diễn ra trước mắt về cuộc đời đã qua như một cuốn phim, chỉ là để học hỏi, để cải thiện lầm lỗi, để linh hồn tiến hóa qua tình thương và hiểu biết sự tiến hóa ấy không bị ngừng vì cái chết.
Xác nhận.
Nhiều bác sĩ đã xác nhận rằng những bệnh nhân hồi tỉnh đã kể lại những gì họ đã thấy trong khi họ bất tỉnh, đúng với những hành động và lời nói của bác sĩ và y tá trong lúc cố gắng cứu sống họ lại.
Một thiếu nữ đã nhắc lại lời nói của người chị ở một phòng khác trong bệnh viện, vừa khóc vừa nói: "Kathy ơi, em đừng chết, em đừng chết". Người chị rất ngạc nhiên.
Một người sau khi tỉnh lại đã kể cho cha y nghe, sau khi tai nạn xảy ra, ai đã đem xác y ra khỏi nhà, đem bằng cách nào người ấy mặt áo màu gì, và những người chung quanh nói những gì. Người cha nhận là đúng cả.
Một người nữa kể: Tôi bị bệnh phổi nặng, nằm trong bệnh viện. Tôi thiêm thiếp ngủ, thấy một ánh sáng hiện ra ở góc phòng, bên dưới trần. Ánh sáng tròn không to lắm, độ ba bốn tấc. Lúc ấy tôi cảm thấy yên tỉnh và thoải mái hoàn toàn. Tôi thấy một cánh tay từ ánh sáng thò xuống, tôi dơ tay lên nắm lấy. Tôi được kéo lên khỏi xác thân, trông xuống vẫn thấy xác thân nằm trên giường, mà tôi thì bay trên trần.
Khi tôi ra khỏi xác thân, thì hình tôi cũng như hình ánh sáng. Không phải là một thân hình, tựa như một làn khói hoặc hơi nước, hơi tròn mà lại có tay, vì khi ánh sáng thò tay xuống thì tôi dơ tay lên nắm lấy. Nhưng tôi vẫn trông thấy tay tôi bất động bên cạnh thân tôi trên giường.
Bây giờ ánh sáng và tôi xuyên qua trần và tường từ trong phòng ra đến hành lang, lại xuyên qua sàn xuống tầng dưới. Bay xuyên qua như thế không khó gì cả. Tôi thấy rằng chúng tôi đã xuống đến phòng hồi sinh của bệnh viện. Trước kia tôi không hề biết phòng hồi sinh ở đâu, nay chúng tôi lơ lửng ở góc phòng gần trần, nhìn xuống các bác sĩ, y tá và giường chung quanh. Hình ánh sáng chỉ cho tôi một cái giường và bảo tôi: "họ sẽ đưa anh từ bàn mổ xuống giường nầy, nhưng anh sẽ không bao giờ thức dậy cả. Anh sẽ không biết gì sau khi vào phòng mổ cho đến khi tôi trở lại dẫn anh đi". (Câu nầy có nghĩa là tôi sẽ chết trên giường nầy và ánh sáng sẽ trở lại dẫn hồn tôi đi.) Lời nầy không phải là lời nói ra tiếng mà nghe được, chỉ là một cảm giác truyền đến cho tôi nhưng rất rõ ràng. Ðây cái giường nầy, cái giường ngay bên tay phải khi từ hành lang bước vào phòng, họ sẽ đưa tôi đến đây. Sau đó chúng tôi trở về phòng bệnh và tôi thấy thân tôi vẫn nằm y nguyên như trước, rồi tôi lại nhập vào thân tôi.
Chiều hôm trước ngày mổ, tôi rất lo lắng. Vợ tôi và tôi có một đứa cháu nuôi làm con, tôi lo cho nó. Tôi viết một lá thư cho vợ tôi và một cho cháu tôi, bày tỏ sự lo lắng, rồi tôi khóc. Tôi cảm thấy một hình đứng cạnh tôi, tưởng là một y tá nghe tôi khóc mà chạy đến, nhưng tôi không nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi cảm thấy hình đấy, nhưng không thấy có ánh sáng, và ý nghĩ truyền sang tôi, hỏi: "Tại sao anh khóc? Tôi tưởng anh thích đi với tôi". Tôi nói: "Tôi muốn đi lắm, nhưng tôi lo cho cháu tôi, tôi lo vợ tôi không biết cách dạy nó. Tôi đã viết thư rồi, nhưng tôi nghĩ rằng chưa đủ, cần có mặt tôi." Tôi cảm thấy trả lời:" Vì anh nghĩ đến người khác, cầu xin cho người khác, không phải riêng cho anh, thì tôi sẽ cho anh được như ý muốn, anh sẽ sống cho đến khi cháu anh trưởng thành". Rồi hình ấy biến mất. Tôi không khóc nữa và xé bỏ thơ đi.
Sáng hôm sau cuộc giải phẫu rất lâu nhưng tốt đẹp. Khi tôi ngồi dậy được, nhìn quanh thì thấy tôi đã nằm đúng cái giường mà hình ánh sáng đã chỉ cho tôi.
Trên đây là kết quả những sự khảo sát của bác sĩ Moody theo lời kể lại của những người chết đi sống lại. Những người nầy đã bước qua cửa tử, nhưng mới gọi là đến ngõ của thế giới bên kia, nên chỉ kể lại được vài bước đầu, chứ chưa vượt qua được ranh giới, chưa đi sâu vào cõi vô hình.
Trong hai cuốn sau đây Sau Khi Chết và Thế Giới Bên Kia, các nhà học giả đã đi sâu hơn và đã biết được nhiều hơn về những điều huyền bí, mà chúng ta thường gọi là thiên cơ.
(theo thế giới tâm linh)

12.5.10

ĐỜI NÀY CHÚNG TA CÒN GẶP MẸ BAO NHIÊU LẦN



Va day lai la mot cau chuyen phan anh su thuc o xh Hoa Ky. Dau biet rang do la su thuc dang buon nhung chung ta van khong thoat khoi duoc quy luat cua cuoc song cac ban a. Moi ban doc.

Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào, bèn bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp mẹ mình bao nhiêu lần nữa ?

Có người mỗi năm chỉ về thăm mẹ được một lần. Nếu mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi. Vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt mẹ. Khoảng thời gian mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể còn ngắn hơn nữa...Chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi. 5 năm liền anh không về quê thăm mẹ được một lần.

Mới đây, anh đón được mẹ mình đến sống cùng ở thành phố, thì không lâu sau người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm. Và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi quạ..
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh thầm nhớ lại những gì mà mẹ đã cho anh từ thuở ấu thơđến giờ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên mẹ mình.

Đời này ta sẽ còn được gặp mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình...

Xã hội không ngừng phát triển. Cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kiạ.. Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm mẹ được vài lần trong năm.

Chúng ta có thật sự bận đến mức không còn thời gian để dành cho mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?

Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm mẹ được mấy lần?". Lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Lúc trước tôi không hiểu tại sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi "sao cả mấy đứa không cùng về" hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữạ..

Còn bây giờ thì tôi đang mải nghĩ để trả lời câu hỏi có vẻ rất đơn giản rằng: Đời này mình còn được gặp mẹ bao nhiêu lần?

10.5.10

NHÂN NGÀY “LỄ MẸ”, NGHĨ GÌ VỀ NHỮNG BÀ MẸ CÔ ĐƠN?

Cau chuyen that dang buon,nhung do la su thuc o xa hoi Hoa Ky nay do cac ban va Toi cung khong phai la ngoai le. Xin moi doc.

Trong giờ lễ Chủ Nhật, nhằm ngày Lễ Mẹ, tại nhà thờ Saint Columban, linh mục T. đã làm nhiều người nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một người Mẹ đã nuôi cả mười đứa con thành công về tài chánh, đứa Bác Sĩ, đứa Kỹ Sư, Dược Sĩ, nhưng rồi cả mười đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già. Đứa nào cũng có lý do để từ chối không muốn ở với Mẹ. Linh mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần trong thời tiết lạnh giá, đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh, không có ai, vì hai vợ chồng đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong nhà rất lạnh, bà Mẹ phải mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại sao không mở máy sưởi, thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm về, sẽ càm ràm là “tốn tiền điện quá!” Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ đến ngày Lễ Mẹ, thì đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I love you, mom!” Thế là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với người mẹ yêu dấu của mình.
Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im lặng chấp nhận cho đến hết cuộc đời. Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những đau khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dậy con nên người, sau đó lại chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời than vãn? Một bà mẹ đã dành dụm bao năm buôn gánh bán bưng để cho con vượt biên một mình, sau đó, khi qua đến Mỹ, thằng con sợ vợ quá, không dám để mẹ ngủ trong phòng, mà bảo mẹ phải ngủ dưới đất trong phòng khách. Một lần, con chó xù của hai vợ chồng đứng đái ngay vào đầu mẹ. Bà mẹ kêu lên, thì đứa con dâu cười ha hả trong khi thằng chồng đứng yên, chẳng dám nói gì. Bà mẹ khác, không được ở chung với con trai, phải thuê một phòng của người bạn, vì sức khoẻ yếu, lúc nào cũng lo là chết không có ai chôn. Khi nghe nói về bảo hiểm nhân thọ, bà có năn nỉ thằng con trai đứng tên mua giùm, để bà bớt chút tiền già và đóng hàng tháng để mai sau, con có tiền lo hậu sự cho bà, nhưng đứa con dâu nhất định không chịu, cho rằng “tốn tiền vô ích, chết thì thiêu, liệng tro xuống biển là xong, chôn làm quái gì cho mất thời giờ đi chăm sóc.” Bà cụ uất quá, phát bệnh và qua đời. Không biết rồi bà có được chôn cất đàng hoàng theo ý muốn, hay lại bị cô con dâu vứt tro ra biển. Không thiếu những bà mẹ khi đến thăm con trai, phải ngồi nhìn vợ chồng chúng nó ăn uống ríu rít với nhau, vì con dâu không chịu dọn thêm một chén cơm mời mẹ. Một bà mẹ nhớ con nhớ cháu quá, đến thăm con, nhưng sợ con dâu sẽ nhiếc móc thằng chồng, nên vừa vào tới cửa đã vội thanh minh: “Mẹ không ăn cơm đâu! Mẹ vừa ăn phở xong, còn no đầy bụng. Mẹ chỉ đến cho thằng cháu nội món quà thôi!” Không thiếu những bà mẹ vì lỡ đánh đổ một chút nước trên thảm mà bị con nhiếc móc tơi bời. “Trời đất ơi! Cái thảm của người ta cả vài ngàn bạc mà đánh đổ đánh tháo ra thế thì có chết không?” Có bà mẹ bị bệnh ung thư, biết là sắp chết, mong được con gái đưa về Việt Nam, nhưng con đổ thừa cho chồng không cho phép về, rồi biến mất tăm, sợ trách nhiệm. Mẹ phải nhờ người đưa ra phi trường, nhờ người dưng đi cùng chuyến bay chăm sóc cho đến khi về tới nhà. Từ lúc đó đến lúc mẹ mất, cả con gái lẫn con rể, cháu chắt cũng chẳng hề gọi điện thoại hỏi thăm một lần. Một bà mẹ già trên 70 tuổi rồi, có thằng con trai thành công lẫy lừng, bốn năm căn nhà cho thuê, nhưng bà mẹ phải lụm cụm đi giữ trẻ, nói đúng ra là đi ở đợ vì phải lau nhà, rửa chén, nấu cơm, để có tiền tiêu vặt và để gộp với tiền già, đưa cả cho.. con trai, một thanh niên ham vui, nhẩy nhót tung trời, hai, ba bà vợ. Mỗi khi gặp bà con, chưa cần hỏi, bà đã thanh minh: “Ấy, tôi ngồi không cũng chả biết làm gì, thôi thì đi làm cho nó qua ngày, kẻo ở nhà rộng quá, một mình buồn lắm!” Trong một cuộc hội thoại, một bà mẹ đã khóc nức nở vì chỉ đứa con gái phụ rẫy, bỏ bà một mình cô đơn. Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất, chổng chết trong trại cải tạo. Trong bao nhiêu năm, bà đã gồng gánh nuôi con, rồi cùng vượt biên với con, tưởng mang hạnh phúc cho hai mẹ con, ai ngờ cô con chờ đúng 18 tuổi là lẳng lặng sắp vali ra đi. Nước mắt bà đã chẩy cho chồng, nay lại chẩy hết cho con. Tại những nhà dưỡng lão gần trung tâm Thủ Đô Tị Nạn, có biết bao nhiêu bà mẹ ngày đêm ngóng con đến thăm nhưng vẫn biệt vô âm tín. Một bà cụ suốt ba năm dài, không bao giờ chịu bước xuống giường, vì biết rằng chẳng bao giờ có đứa con nào đến thăm. Bà đã lẳng lặng nằm suốt ngày trên giường như một sự trừng phạt chính mình vì đã thương yêu con cái quá sức để đến tình trạng bị bỏ bê như hiện tại. Sau ba năm, bà mất vì các vết lở, vì nỗi u uất, mà những người chăm sóc bà vẫn không biết gia cảnh bà như thế nào, vì bà không hề nhắc đến. Có điều chắc chắn là khi bà còn là một thiếu nữ, bà phải là một mẫu người làm cho nhiều người theo đuổi, quyến luyến, tôn sùng. Chắc chắn bà đã trải qua bao năm tháng thật tươi đẹp, vì cho đến khi mất, khuôn mặt bà, những ngón tay bà, và dáng dấp bà vẫn khoan thai, dịu dàng, pha một chút quý phái. Nhưng tất cả những bí ẩn đó đã được bà mang xuống mồ một cách trầm lặng. Một buổi chiều tháng 5, tại một tiệm phở Việt Nam, một mẹ già đứng tần ngần bên cánh cửa. Khi được mời vào, mẹ cho biết mẹ không đói, nhưng chỉ muốn đứng nhìn những khuôn mặt vui vẻ, để nhớ đến con mình, đứa con đã bỏ bà đi tiểu bang khác, để mẹ ở với đứa cháu là một tên nghiện rượu, đã hăm doạ đánh mẹ hoài. Hắn đã lấy hết tiền trợ cấp của mẹ, lại còn xua đuổi mẹ như cùi hủi. Hôm nay, hắn lái xe chở mẹ đến đầu chợ, đẩy mẹ xuống và bảo mẹ cút đi! Mẹ biết đi đâu bây giờ? Trong một căn phòng điều trị tại bệnh viện Ung Thư, một bà cụ đã gào lên nức nở khi người bệnh nằm bên được chuyển đi nơi khác. “Bà ơi! Bà bỏ tôi sao? Bà ơi! Đừng đi! Đừng bỏ tôi nằm một mình! Tôi sợ lắm, bà ơi!” Những tiếng kêu, tiếng khóc nấc nghẹn đó lặp đi lặp lại làm người bệnh sắp chuyển đi cũng khóc theo. Người y tá cũng khóc lặng lẽ. Anh con trai của người sắp đi xa, không cầm được giọt lệ, cũng đứng nức nở. Cả căn phòng như ngập nước mắt. Mầu trắng của những tấm trải giường, mầu trắng của tấm áo cánh của bà cụ như những tấm khăn liệm, tự nhiên sáng lên, buồn bã. Bà cụ nằm lại đó đã không có đứa con nào ở gần đây. Chúng đã mỗi đứa mỗi nơi, như những cánh chim không bao giờ trở lại. Trên đại lộ Bolsa, thỉnh thoảng người ta thấy một bà mẹ già, đẩy chiếc xe chợ trên chứa đầy đồ linh tinh. Mẹ chỉ có một cái nón lá để che nắng che mưa. Khuôn mặt khắc khổ của mẹ như những đường rãnh bùn lầy nước đọng, đâu đó ở chợ Cầu Ông Lãnh, Thủ Thiêm, gần bến Ninh Kiều, Bắc Mỹ Thuận hay ở gần cầu Tràng Tiền, Chợ Đông Ba? Mẹ đi về đâu, hỡi Mẹ? Những đứa con của mẹ giờ chắc đang vui vầy trong nhà hàng nào đó, đón mừng ngày Lễ Mẹ, “Happy Mother Day!”




THƯ CHO CON
Con yêu dấu, khi cha mẹ đã già. Cha mẹ không còn tươi như hoa. Mà nhăn nhó, mặt cau, mắt ướt. Con sẽ thấy không còn vui như trước. Nhưng cũng đừng cau có lại mẹ cha. Vì khi xưa, con khóc óe vang nhà. Mẹ cha vẫn vui tươi như hội.

Nếu cha mẹ, tay run không cầm nổi. Một tô cơm mà đánh đổ ra nhà. Con cũng đừng gắt mắng cha mẹ già. Vì lúc bé, con vẫn thường rơi vãi. Mẹ cha vẫn phải khom lưng nhặt lại. Từng miếng cơm, chút thịt con làm văng. Mẹ vừa cười vừa nhìn con lăng xăng. Nghe con “xin lỗi” mà ấm lòng như Tết.

Nếu cha mẹ có nói nhiều, phát mệt. Nói những câu lảm nhảm, không đầu đuôi. Con hãy nhớ năm xưa, nằm trong nôi. Mẹ kể mãi một chuyện xưa cổ tích. Cha cũng vậy, những khi con không thích, Lên giường nằm để ngủ giấc triền miên. Cha kể đi kể lại chuyện ông Tiên. Chuyện Tướng Cướp, Thạch Sanh, nhiều chuyện bịa.

Nếu cha mẹ rồi ít năng tắm rửa. Con cũng đừng bịt mũi, dang xa. Bởi khi xưa, mẹ phải gọi cả nhà. Mới tắm được cho con một lát. Con nghịch chơi, người dính đầy bụi cát. Mực lấm lem, tay chân bẩn như ma. Mẹ mới dội nước, con đã khóc la. Không chịu tắm, không chịu vào bồn rửa. Cha phải dỗ con hoài, con mới sửa. Mãi lớn khôn, mới đi tắm một mình.

Nếu mẹ cha rồi không hiểu văn minh. Máy móc mới đủ hình đủ kiểu. Cũng đừng cười chê ông bà già hủ lậu. Mà nên giảng cho cha mẹ cách dùng. Vì năm con một, hai tuổi, cái gì cũng lạ lùng. Cha mẹ phải cầm tay con, chỉ dẫn. Rồi lớn lên, cha dậy con cẩn thận. Đừng nghịch máy này, đừng đụng đến vật kia. Cha giảng cho con từng chút, từng ly. Cách mở radio, bật đèn, mở bếp, vặn tivi. Con đã nở những nụ cười hạnh phúc.

Nếu mẹ cha mà nhớ, quên tùy lúc. Đừng cằn nhằn cha mẹ ngu khờ. Biết bao lần con quên sách vở ở nhà. Cha phải chạy như bay về nhà lấy. Điều quan trọng là cha mẹ cần được thấy. Dáng hình con quanh quẩn đâu đây. Ngửi hơi con mà trong mắt cay cay. Con còn đó, tim cha đầy máu nóng.

Nếu mẹ cha quá già không muốn sống. Con hãy hiểu cho rồi tới lúc con cũng già. Sẽ tới hồi cuộc sống như trôi qua. Ý sống hết, mà chỉ còn tồn tại. Một cái cây khô, một cánh hoa vương vãi. Một bộ xương có hiểu biết vật vờ. Những kỷ niệm xưa đầy ắp, chan hòa. Trong ánh mắt, trong dấu tay run rẩy. Hơi thở ngập ngừng, âm thanh lẩy bẩy.

Không còn ham vui, chỉ còn chút tìnhyêu. Tình yêu con, yêu cháu thật nhiều. Óc chỉ thấy tên con và dáng dấp. Tim chỉ chứa hình con tấp nập. Dấu chân xưa chạy nhẩy tung tăng. Từng nốt muỗi đau, từng cơn nhức trong răng. Từng cơn sốt, mọc răng, đổi da, đổi thịt. Mẹ cha đã từng bao đêm quên mệt. Ngồi bên con, nghe hơi thở đều hòa. Dù cho cho khó chịu, khóc la. Cha mẹ vẫn dấu yêu con trên hết. Và, bây giờ, khi tới gần cõi chết. Hành trang mang đi vẫn chỉ bóng hình con. Có chút hơi tàn, cha mẹ muốn giối giăng: Con hạnh phúc, con sướng vui bất tận.

Thôi, vài hàng, gửi con,
Chu Tất Tiến

9.5.10

ĐÔI BÀN TAY MẸ


Đôi bàn tay Mẹ đỡ nâng con !
Từ lúc phôi thai có linh hồn
Mẹ nựng, Mẹ xoa, tình ấm áp
Trong lòng bụng Mẹ, ấm thêm hơn !

Đôi bàn tay Mẹ dịu dàng thay !
Chăm sóc cho con những tháng ngày
Từ lúc chào đời trong tiếng khóc
Mãi đến gầy vai, bạc tóc mây !

Đôi bàn tay Mẹ ấm xiết bao !
Tình thương ấp ủ những ngọt ngào
Bàn tay kỳ diệu đưa con trẻ
Từ lúc nằm nôi tới đỉnh cao !

Đôi bàn tay Mẹ đã hết thon
Ngón run, da héo, nổi gân tròn ... !
Mà sao vẫn ấm lòng con trẻ
Bởi máu tình thâm đang chảy tuôn !

Đôi bàn tay Mẹ vẫn còn luôn ...,
Chấp cánh cho con, sưởi ấm hồn
Hạnh phúc là khi còn có Mẹ
Che chở đời con trẻ lớn khôn !!!

M-O-T-H-E-R

"M" is for the million things she gave me,
"O" means only that she's growing old,
"T" is for the tears she shed to save me,
"H" is for her heart of purest gold;
"E" is for her eyes, with love-light shining,
"R" means right, and right she'll always be,

Put them all together, they spell "MOTHER",
A word that means the world to me.

--Howard Johnson (c. 1915)

Bài viết gửi theo email của chú 4 longxuyen

8.5.10



Thank you for teaching me to be compassionate
Cảm ơn mẹ đã dạy con về lòng trắc ẩn.

Thank you for teaching me the value of teamwork
Cảm ơn mẹ đã dạy con giá của sự chung sức



Thank you for teaching me to appreciate the sunshine & the rain
Cảm ơn mẹ đã dạy con biết trân trọng ánh nắng và cả cơn mưa.

Thank you for teaching me we can bend without breaking
Cảm ơn mẹ đã dạy con biết ẩn nhẫn mà không bị khuất phục.



Thank you for teaching me to trust my instincts...
Cảm ơn mẹ đã dạy con tin vào khuynh hướng tự nhiên của mình...

Thank you for allowing me to be creative
Cảm ơn mẹ đã cho phép con sáng tạo.



Thank you for teaching me about honesty
Cảm ơn mẹ đã dạy cho con về sự trung thực.

Thank you for opening my eyes to the world
Cảm ơn mẹ đã mở mắt con trước cuộc đời.



Thank you for teaching me to appreciate the simple things
Cảm ơn mẹ đã dạy con biết trân trọng những điều đơn giản.

Thank you for teaching me to believe in myself
Cảm ơn mẹ đã dạy con tin vào chính mình.






LÒNG MẸ!
Chuyện thần thoại Ấn Độ kể rằng: Chàng Mohandas thuộc dòng dõi quý tộc, đến tuổi trưởng thành. Ngày nọ, khi đi săn, chàng cỡi ngựa ngang làng kia, ghé vào một căn nhà để xin nước uống. Khi gặp thiếu nữ trong nhà, chàng như người mất hồn. Tình yêu chớm nở và mãnh liệt ngay lúc ban đầu. Nhưng oái oăm thay, hai dòng họ lại có một mối thù truyền kiếp. Không gì chia cắt được, họ lén lút gặp nhau. Khi Mohandas muốn đám cưới, nàng lạnh lùng nói: “Nếu chàng thật yêu em hơn bất cứ ai trong đời nầy, hãy về nhà giết mẹ, mang trái tim đem sang cho em, và hôn lễ sẽ cử hành ngay lập tức.”
Là đứa con hiếu thảo, Mohandas không thể làm một việc đại ác như thế, nhưng tình yêu thôi thúc, nỗi khao khát được sống với người yêu, khiến chàng nghĩ rằng: Trước sau gì mẹ ta cũng sẽ qua đời! Thế là, một đêm nọ, lúc gia đình ngủ yên, Mohandas vào phòng, đâm mẹ chết, mổ lấy quả tim, cầm trên tay, phóng ngựa qua khu rừng để đem đến cho người yêu. Trái tim người mẹ vẫn còn nóng và đẫm máu. Trong lúc phi ngựa quá nhanh, trái tim tuột khỏi tay chàng, rơi vào bụi gai rừng. Mohandas dừng ngựa nhảy xuống, vạch gai tìm kiếm, chàng trở nên tức giận khi gai xước rách da thịt làm chảy máu. Chàng càu nhàu, nguyền rủa vì tìm mãi mà không thấy quả tim. Một lúc sau, chàng bỗng thấy trong đám bụi rậm có hào quang phát ra như hình trái tim, và một tiếng nói thân thương nhỏ nhẹ của mẹ bảo rằng: “Mohandas, gai nhọn có làm con đau không?"
Tuy là câu chuyện không có thật, để dạy dỗ người đời, song nó phản ảnh một vẻ đẹp cao cả trong tình yêu của mẹ. Chính giây phút mà lẽ ra trái tim mẹ phải hận thù và nguyền rủa đứa con bất hiếu, thì trái tim ấy lại thương yêu và lo lắng khi có bất cứ điều gì làm con mình bị tổn thương. Tình yêu của mẹ thật ngọt ngào biết bao!