13.12.08

Kẻ sùng bái ánh trăng -- Hoàng Long


Một chiếc xe tự chế chầm chậm dừng lại nơi sân bóng. Bây giờ là hai giờ khuya. Mặt trăng tròn treo lơ lửng trên cành thông như chiếc mâm bạc. Có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của chú Cuội ngồi gốc cây đa. Tiếng cú kêu từng chặp lay động ánh trăng làm đêm càng thêm rờn rợn khắc khoải. Bóng người bước xuống xe, chậm rãi nhìn xung quanh để chắc chắn là không có ai, rồi từ từ cởi hết áo quần. Gương mặt hắn nhìn nghiêng trông vô cùng khủng khiếp. Thân hình càng ghê rợn, chi chít vết dao đâm, đôi chỗ còn rỉ máu. Ánh trăng như dải lụa mềm mơn man trên da thịt hắn và kỳ lạ thay máu ngưng chảy, các vết thương khác từ từ lên da non. Hắn thở ra sảng khoái. Với vẻ xấu xí và tâm tình cô ngạo lập dị của mình, hắn biết cõi đời này không có chỗ dung thân. Chỉ duy ánh trăng là hiểu hắn, vuốt ve hắn, làm dịu vết thương. Từ khi phát hiện điều này, hắn đâm ra mê mẩn ánh trăng như người ta mê mẩn nhân tình. Và cứ vào dịp trăng tròn, hắn âm thầm lái xe tự chế đến đây để chữa lành cả thân xác và tâm hồn rách rưới. Việc này hắn tự gọi là cuộc hành hương, còn sân bóng hắn gọi là đất thánh.

HT selected

No comments:

Post a Comment