2.11.08

Mong bình yên

Mong bình yên


Tôi có thói quen lục tìm trong ký ức những hình ảnh xưa cũ nhưng lại không bao giờ lưu trữ những kỉ vật. Cũng chẳng hiểu vì sao... Có lẽ do tôi không nhiều nữ tính và ít khi quay đầu lại phía sau lưng...


Vân Lam


Kỳ thật, tôi dễ chạnh lòng trước cảnh khổ của người, nhưng ít khi khóc cho cảnh khổ của chính mình. Trải qua bao sóng gió, mới hiểu sự lạc quan trong tôi lớn đến chừng nào! Thời kỳ đen tối nhất trong đời là lúc ba tôi bị nạn, mẹ con tôi khăn gói trở về quê sống trong một căn nhà tranh rách nát. Ấy thế mà chẳng buồn! Mẹ con chúng tôi (hay chỉ riêng tôi? Đến giờ cũng không tìm ra câu giải đáp) vẫn sống vui vẻ trước ánh mắt ghẻ lạnh của bao người. Lúc đó, nhà tôi nghèo ghê lắm... đến giờ nghĩ lại mới biết rơi nước mắt... Thế mà chị em tôi đều đã học đại học, một quãng đường quá ư chông gai, cuối cùng rồi cũng qua dù nó đã để lại trong tâm hồn tôi những vết thương mãi đến nay vẫn chưa lành...
Năm ấy là năm tôi học lớp 12, có những hôm kiệt quệ tinh thần, tôi ngồi lì trên bàn học đến gần sáng mà chẳng nuốt được chữ nào vô đầu... Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách để vực dậy tinh thần của mình : tìm một tấm bìa cứng màu trắng và nắn nót viết lên đó mấy dòng chữ sau "Phía trước là bầu trời xanh thăm thẳm, cố lên em... những gì em đang làm là cho chính em. Đừng ngã gục giữa đường, em nhé". Sau đó, tôi cắt tấm bìa theo hình oval và cho vào khuôn kính mà ta vẫn thường dùng để treo ảnh. Tôi treo nó ngay phía trước bàn học... Bất cứ khi nào mệt mỏi về thể xác và tinh thần, tôi nhìn lên nó và mỉm cười.
Sự kỳ lạ nào cũng có ý nghĩa riêng của nó. Tôi không cho rằng những dòng chữ đó đã giúp tôi khỏe thêm lên, nhưng chúng đã cho tôi cảm giác được che chở và an ủi khi bên cạnh mình không có bóng cổ thụ chở che (người cha)... Từ đó, tôi đã sống và đã bước ra cuộc đời, đối diện với bao cạm bẫy bằng niềm tin mãnh liệt "Phía trước là bầu trời xanh thăm thẳm"... Nhưng giờ đây, tôi nghĩ dù có bầu trời xanh hay không, tôi cũng sẽ bước về phía trước, cho đến khi sức tàn lực kiệt, tôi tin là như thế...
Bạn đang mong một ngày bình yên? Nó không ở đâu xa... nó nằm ngay trong chính bạn... Khi bạn nhìn cuộc sống không bình yên, nó sẽ hiện ra như thế... Tôi từng có những chuỗi ngày không bình yên, nhưng ngay lúc ấy tôi cố gắng xem như nó đang bình yên, rồi nó cũng bình yên thật... Phải chăng ấy là lúc tôi đã quen với những va chạm trong cuộc đời? Hãy tự cho mình sự bình yên trong tâm hồn bạn nhé, ấy cũng là lúc cuộc sống sẽ trở nên bình yên nhất...

B.Khanh st

No comments:

Post a Comment