13.9.08

Chất Đàn Bà trong Vân Lam


Tình cờ đọc được bài viết của Vân Lam về hạnh phúc, tôi cảm thấy rất đồng cảm với ý tưởng nầy của cô, "hạnh phúc đôi khi nằm ngay trong cảm xúc và cuộc sống của chúng ta và do chính chúng ta tạo ra. Hãy tin và cảm nhận. Đừng cố đi tìm...". Tôi đã đọc được một ý tưởng rất tương tự trước đó của một nhà văn Victo Hugo, nhưng khi đọc lại những dòng viết của Vân Lam, tôi cảm thấy như tim mình đau nhói.

Vân Lam nhận ra điều ấy củng rất đơn giản bởi hạnh phúc là những cái nhỏ nhoi nhất quanh quẫn bên ta mà đôi khi ta không cảm thấy được. Có lẽ vì giới tính khác biệt mà tôi cảm thấy mình bất hạnh hơn tất cả những bạn bè và những người khác. Đôi khi tôi muốn được yêu như họ, muốn có được một đám cưới mà gia đình và xã hội công nhận. Khi tôi thấy một người đàn ông và một người đàn bà nắm tay hạnh phúc đi bên nhau, tôi cảm thấy mình có một sự mất mát to lớn. Thế rồi tôi muốn chạy đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa xôi viễn vong nào đó. Tôi quên đi những hạnh phúc mà mình đang có ở hiện tại.

Càng đọc về những bài viết của Vân Lam, tôi càng đồng ý về một điều là "hạnh phúc không kì thị màu da, giới tính, hây tôn giáo. Nó sẽ đến với bất cứ ai biết đi tìm và đấu tranh cho chính bản thân mình". Tôi thật sự bị cuốn hút về ý tưởng sống của Vân Lam. (Đỗ Hồng Tuấn)



Vân Lam đang gây sự chú ý trong cộng đồng blog Việt qua những bài viết mang đầy trăn trở của một người phụ nữ có cách nhìn về cuộc sống một cách sâu sắc và tế nhị. Quê ở Phú Tân, An Giang, Vân Lam cư ngụ tại LongXuyên trước khi theo chồng định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết trên blog của cô đang được đăng trên các trang web phổ biến của Vietnam như Ngôi Sao, Tin Tức Online, Xã Luận, v...v...
---------

Nhiều anh thanh niên nói tôi viết toàn những điều nhảm nhí vậy mà mơ ước thành nhà văn. Nhiều anh đứng tuổi bảo tôi sao chỉ biết viết những điều bêu xấu đàn ông. Nhiều em gái trẻ hỏi tôi sao luôn buồn thảm? Cuối cùng tôi tự hỏi mình viết những điều này cho ai?

Là cho chính tôi. Đứa đàn bà đôi khi ngu ngơ trong tôi đã trả lời tôi như thế đó. Tôi mơ ước gì và làm gì để có được nó là chuyện của tôi. Bạn không là tôi thì hoàn thoàn không thể hiểu và không có quyền phán xét nó. Tôi cũng không có ý bêu xấu đàn ông hay đàn bà. Vì ai trót sinh ra trên đời này cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng vì tôi là đàn bà, nên tôi chỉ viết về những nỗi khổ của đàn bà. Các anh thông cảm cho. Nếu các anh thấy bức xúc thì xin lướt qua blog tôi như một cơn gió. Nhẹ nhàng cho nhau... Còn các em gái, thời gian sẽ trả lời các em tất cả những gì các em đang thắc mắc và vương mang. Không ai có thể sống bằng kinh nghiệm và cảm nhận của người khác.

Và tôi rất hài lòng với những gì tôi đã - đang và sẽ có. Kể cả cái blog nhảm nhí này.
Nếu bạn có nhã hứng, hôm nay tôi mạn phép mời bạn cùng tôi xào nấu một bữa ăn đạm bạc nhé...!

Chuyện hạt quýt

Tôi không thích ăn những loại quả có nhiều hạt. Càng nhiều hạt càng ghét. Mỏi miệng và tốn công sức. Nhưng chẳng hiểu quái thế nào tôi lại cực kì mê quýt, một trong những loại trái cây lắm hạt. Vài năm trở lại đây, khoa học phát triển, cho ra đời loại quýt không hạt và ngọt lịm như đường. Thế là cứ ăn lấy ăn để. Thói quen kéo dài từ thời trai trẻ đến khi lấy vợ...


Sau mỗi buổi ăn tối, vợ tôi chu đáo bê lên phòng khách đĩa trái cây tươi mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện và xem tivi. Thỉnh thoảng vợ tôi thường luồng tay nàng sau gáy tôi và xoa bóp nhè nhẹ khi tôi đang ăn. Cảm giác đó sống mãi trong đầu tôi sau này...

Một lần, tôi nói tôi thích ăn quýt không có hạt. Vợ tôi tìm mua mãi chẳng thấy. Nàng đành chọn loại quýt tốt nhất mang về. Khi nàng bê ra một đĩa quýt đã lột vỏ và tách sẵn từng múi được xếp theo vòng tròn như hình những cánh hoa bung nở, tôi trầm trồ:

- Nhìn đẹp và ngon quá em ạ! Nhưng sao nó đầy hạt thế này? Anh không thích loại có hạt, ăn mỏi miệng lắm!
- Ngồi yên nào anh yêu! Anh nhìn thấy nó có hạt thế chứ khi anh ăn vào sẽ không có hạt - Vợ tôi vừa nhìn tôi vừa cười lém lỉnh.
- Thật à? Em phù phép hả?
- Ùm... Nhắm mắt lại đi...

Khi tôi nhắm mắt lại, nàng đưa một múi quýt vào miệng tôi. Thật tuyệt với cảm giác ngọt lịm và không còn tí hạt nào.Tôi lờ mờ đoán ra điều nàng đã làm và mở mắt xem. Quả thật, vợ tôi đã dùng miệng cắn đứt viền chỉ cứng dọc múi quýt, dùng miệng ngậm tất cả hạt ra sau đó mới bỏ múi quýt không còn hạt vào miệng tôi. Nàng cứ mải miết làm như thế cho đến khi đĩa quýt không còn múi nào.

Việc ấy cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi khi tôi muốn ăn quýt. Có lần tôi hỏi vợ tôi:

- Em sẽ làm mãi thế này đến suốt đời mỗi khi anh muốn ăn quýt à?
- Ùm, khi nào anh còn xứng đáng!
- Anh phải làm gì để mãi xứng đáng trong suy nghĩ của em?
- Hãy để em mãi là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh.

Nói xong nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, luồng tay sau gáy tôi bóp nhè nhẹ và hôn lên đôi môi vẫn còn nồng nàn mùi quýt chín của tôi...

Một năm...
Hai năm...
Ba năm...

Thời gian cứ thế trôi qua. Chúng tôi có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Tôi đón nhận những điều nàng dành cho tôi một cách bình thản như những việc hiển nhiên phải xảy ra giữa cuộc đời. Không có gì đáng phải bận tâm. Giống như cảm giác dành cho một cái áo đẹp và quý, cái áo theo thời gian lâu dần rồi cũng cũ. Cảm giác nhàm chán giữa cuộc sống này không còn là một đặc tính của riêng ai nữa. Nó đã trở thành quy luật. Thứ quy luật khắc nghiệt có mặt mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Nhất là trong đời sống hôn nhân...

Tôi nhận ra điều đó khi có những hôm vợ tôi vẫn ngồi tỉ mỉ, chăm chút lấy từng hạt quýt cho tôi và đứa con trai, tôi không còn cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc như trước kia nữa. Tôi xem đó là nhiệm vụ nàng phải làm. Và tôi không cần gì phải động lòng với một việc làm giản đơn như thế. Ngay lúc đó tôi nghĩ: vợ nào cũng làm được điều ấy! Cứ có vợ là được hưởng thụ ngay chứ gì!

Vợ tôi có mang đứa thứ 2 khi tôi được công ty cử đi học tiến sĩ ở nước ngoài 4 năm. Tôi chần chừ không biết nên đi hay ở lại. Đêm ấy, vợ tôi ngồi tựa lưng vào tường, bảo tôi gối đầu lên đùi nàng sao cho có thể dễ dàng tiếp cận với bụng nàng nhiều nhất. Nàng bảo: "Anh kề sát tai vào và hỏi ý con xem...!". Tôi làm theo. Khi tôi vừa kề tai vào bụng nàng, tôi nghe vợ tôi cất tiếng the thé, ngọng nghịu như tiếng đứa bé gái: "Bố cứ đi đi. Mẹ sẽ chăm anh và con". Tôi nằm lặng im, nghe giọt nước nóng hổi, mằn mặn rơi từ trên cao xuống mặt mình. Vợ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, tay nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Sau cùng nàng cúi xuống thật khẽ, hôn tôi và nói: "Hãy nhớ để em là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh..."

***

Ba tháng sáu ngày, tôi không còn gọi vợ tôi mỗi đêm nữa.
Ba tháng sáu ngày xa vợ, tôi gặp em...

Em 19 mơn mởn cuộn trào như sóng. Núi đồi lấp lánh theo từng bước đi trước mắt tôi làm gã đàn ông 39 đương thời cồn cào chực cháy. Nhưng có lẽ điều làm tôi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với em vì em luôn cầm trên tay chực hờ một quả quýt. Em chỉ cầm chứ chưa bao giờ bóc vỏ để ăn.

Sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm để đến ngồi cạnh em trò chuyện. Em cởi mở. Em say sưa. Em ào ào như gió mới. Cuốn tôi đi qua những chân trời mà tôi chưa từng được đến trước kia, những chân trời đầy sắc màu của một phụ nữ trẻ, năng động, và rất "Tây". Những điều tôi chưa từng nhìn thấy ở vợ mình bao giờ!

Một ngày mùa đông, trên căn gác trống trải nơi em ở. Em hỏi tôi:

- Chắc anh có vợ rồi phải không?
- Sao em nghĩ thế?
- Vì anh trông chín chắn, phong độ và có sự nghiệp rồi...
- Điều đó liên quan gì ở đây?
- Giá mà trời có thể cho chúng ta một điều ước...
- Em không cần phải ước gì cả...

Chúng tôi lăn lóc trong tay nhau. Quả quýt em thường cầm trong tay theo thói quen vì em thích mùi vỏ thơm nồng của nó cũng bung ra, lăn lóc trơ trọi trên nền nhà...

Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống rất vui vẻ và phấn khởi. Mỗi tuần tôi gọi điện về nhà một lần khi vắng em. Điều duy nhất tôi kể với em về vợ tôi là chuyện những hạt quýt. Em cười to: "Chị ấy siêng nhỉ? Nếu anh muốn thì em cũng sẽ lấy hạt cho anh thôi. Nhưng tốt nhất nên mua loại không hạt. Khi nào không tìm được anh nhịn một vài hôm có sao đâu. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt đó. Anh nhỉ?". Rồi nồng nhiệt tìm lấy môi tôi.

Tôi ngẫm nghĩ và thấy em nói đúng. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt. Nhưng lòng tôi lại chao nghiêng...

***

Vợ tôi sinh và tôi không về kịp (có thật không tôi?). Nàng điềm tĩnh qua điện thoại:

- Không sao đâu anh, em khỏe. Cu Bin mỗi lần ăn quýt đều nhắc bố. Bảo là không có bố con được mẹ đút cho ăn nhiều ăn nhiều hơn, nhưng có bố thì thích vì được ngồi trong lòng bố...
- …
- Sao thế anh? Anh không khỏe à?
- À... Anh không sao... Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại nhé...

Em đứng sau lưng tôi nước mắt ròng ròng. Em quăng đổ đồ tứng tung. Gào thét và tức tưởi. Em bảo tôi làm thế là không tôn trọng em. Em nói em có thể chấp nhận tôi lén lút gọi cho vợ, nhưng đừng lảm tổn thương em. Em nói cuộc tình này không công bằng với em, khi em là một đứa con gái chưa chồng chấp nhận yêu một người đàn ông có vợ. Cuồng phong kéo đến to hơn khi em cầm quả quýt ném thẳng vào tường, xác quýt văng tung tóe mọi nơi. Những hạt quýt rời ra và dính bết vào tường.

Em khác vợ tôi quá. Những hạt quýt ấy vợ tôi phải dùng miệng tỉ mẩn lấy nó ra. Vậy mà với em chỉ cần một cái ném. Em nói đúng. Tình yêu đâu phải nằm ở những hạt quýt. Vì vậy, em mới có thể ném nó vào mặt tôi như thế. Phải không em? Tôi nói với em:

- Chúng ta kết thúc đi.
- Kết thúc là sao? Anh cho rằng anh có quyền sử dụng em như một loại gái bao, thích là đến, không thích thì đi sao?
- Em nặng lời rồi. Ngay từ đầu anh đã không giấu diếm chuyện có vợ và thật ra anh chưa bao giờ hứa hẹn rằng sẽ bỏ vợ để lấy em.
- Nhưng anh nói anh yêu em. Và em đã tin.
- Ùm, anh yêu em. Nhưng không phải là bây giờ nữa...

Em ôm mặt chạy ra cửa và mất hút dưới những tán lá phong nhuộm đỏ một khoảng trời.

***

Những ngày tháng còn lại với tôi thật nặng nề. Tôi quyết định bỏ dở tất cả để quay về cùng vợ. Tôi gọi điện báo cho nàng tôi sẽ đáp chuyến bay về nhà vào tuần sau. Tôi nghe vợ tôi vừa ru con vừa nức nở:

- Anh có thể quay về không khi giờ đây em không còn là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh?
- Em nói gì vậy? Anh nhớ ghen bóng gió không phải là đặc tính của em.
- Cô ấy đã gọi cho em cách đây một tuần.

Tôi buông ống nghe và quỵ xuống nền nhà lạnh toát...
_________

P.S. : Tôi ngồi nghĩ mãi không biết có nên kết thúc tại đây. Và nếu tiếp tục thì phải kết như thế nào để không mang tiếng là người nhìn đời sầu thảm, là nhân văn, là đúng thực tế? Quyền hạn này tôi nhường lại cho các bạn. Các bạn có thể chọn hộ tôi một trong những kết cục sau đây theo ý các bạn không, để tôi có thể mở rộng tầm nhìn ra khỏi tầm nhìn bi quan về tình yêu giữa cuộc đời này.- Vân Lam

_________
Một vài ảnh của Vân Lam






Sources: VanLam, Blog 360.

No comments:

Post a Comment