Cho bạn, cho tôi
Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...
Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng... thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.
Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.
Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?
Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!
Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.
Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.
Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.
Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!
Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.
Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!
Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.
Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.
Đời người như đời sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những lòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...
Cho đi!
Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ...
BKhanh st
26.9.08
ĐI TÌM HẠNH PHÚC
Một triết gia Tây phương nọ đã ghi lại diễn tiến trong quan niệm về hạnh phúc như sau:
Thoạt tiên, ông cho rằng muốn có hạnh phúc con người cần phải có nhiều hiểu biết. Thế là ông đã miệt mài học hỏi tìm tòi để thu tích không biết bao nhiều là kiến thức. Nhưng rốt cùng: càng học càng thấy ngu, càng học ông càng cảm thấy những giới hạn của mình, ý thức ấy cuối cùng chỉ mang lại cho ông thất vọng và đắng cay mà thôi.
Thay đổi quan niệm về hạnh phúc, ông nghĩ rằng, muốn được sung sướng trên cõi đời này cần phải đi đây đi đó nhiều. Thế là ông lại lên đường đi tìm hạnh phúc. Một lần nữa, ông đi từ nước này sang nước nọ, ông khám phá ra không biết bao nhiêu cảnh đẹp, cái hay cái lạ nơi xứ người. Nhưng đi mãi, cuối cùng ông lại cảm thấy mệt mỏi chán chường. Tiền của đã cạn dần, ông lại nghĩ đến chuyện làm giàu. Với tài tháo vát sẵn có, không mấy chốc ông thu được không biết bao nhiêu tiền của. Nhưng cũng như số phận của những người giàu, tiền của chỉ làm cho ông thêm bận tâm đến độ mất ăn mất ngủ mà thôi.
Cuối cùng, ông muốn ngưng lại bao nhiêu công việc kinh doanh để đầu tư vào việc viết lách. Danh vọng của một văn sĩ khiến ông miệt mài sáng tác quên cả ăn, ngủ. Nhưng cuộc chạy đua theo giai đoạn ấy cũng chỉ đem lại cho ông mệt mỏi mà thôi.
Ngày nọ, tình cờ đi qua một ga xe lửa, ông theo dõi một sự kiện hầu như xảy ra cơm bữa: Trên bãi đậu xe, bên cạnh sân ga. Một người đàn bà tay bồng con đang đứng chờ đợi ai đó. Khi chuyến xe lửa vừa dừng, một người đàn ông tiến nhanh lại chỗ người đàn bà, người đàn ông hôn người đàn bà và nhẹ nhàng đặt một cái hôn trìu mến lên đứa con thơ đang ngủ trên cánh tay của người vợ, và cuối cùng hai vợ chồng chia tay, vợ lên xe còn chồng lên chuyến xe lửa tiếp tục cuộc hành trình. Quang cảnh tầm thường chỉ có thế, nhưng nó bỗng sáng lên một cách lạ thường đến độ triết gia đã phải thốt lên:
"Hạnh phúc đích thực là tìm được niềm vui trong cái tầm thường nhỏ bé của cuộc sống hàng ngày".
***
Ai trong chúng ta cũng chạy theo hạnh phúc như một chiếc bóng. Chúng ta mải mê chạy theo một chiếc bóng mà quên rằng niềm vui đích thực, hạnh phúc đích thực lại nằm ngay trong chính tầm tay của chúng ta.
QT st
21.9.08
19.9.08
Ba điều trong đời
* Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công
- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.
ST: Phuong Thao
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công
- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.
ST: Phuong Thao
Vợ
Chiều chiều bìm bịp kêu chiều
Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi
Ban ngày làm việc tả tơi
Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường
Nằm chung thì bảo.....chật giường
Nằm riêng lại bảo.....tơ vương con nào
Lãng mạn thì bảo.....tào lao
Đứng đắn lại bảo.....người sao hững hờ
Khù khờ thì bảo.....giai tơ
Khôn lanh thì bảo.....hái mơ bao lần
Cả đời cứ mãi phân vân
Tơ lòng con gái biết mần sao đây.
Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Đến khi xuất giá trở thành... "quan gia"
Vợ là con của người ta
Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm... lính hầu tình "quan gia"
Con ta do Vợ sanh ra
Nên ta với Vợ... chẳng bà con chi
Tại vì hôm Vợ vu quy
Ta lỡ làm... lính hầu đi bên nàng
Mỗi khi mà Vợ giận hờn
Áp dụng "công thức giản đơn"... làm huề
Khi Vợ đã ngờ lời... chê
Thì nên sửa đổi... "đa bê" tức thì (database)
Mỗi khi Vợ nhờ chuyện gì
"Program" Vợ viết nhớ ghi trong lòng
Khi Vợ đã nói là... "không!"
"Nguyên hàm bất định", đừng mong tìm dò
Vợ mà nổi nóng dằn co
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng
Khi nào cùng Vợ ra đàng
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe
Mỗi khi mà đã ngừng xe
Phải lo... "chuyển vế " mở xe cho nàng
Cùng Vợ đi vào nhà hàng
Không nên tự ý "khai hàm tích phân"
Hễ thấy Vợ cứ nhăn nhăn
"Khảo sát hàm số" nhưng cần làm thinh
Vợ... "input" chữ "Shopping"
Thì... "output" phải áo xinh, váy đầm...
Muốn Vợ đừng có... chầm bầm
Credit cards cứ âm thầm... "khai căn"
Nếu... lỡ mà có lăng nhăng
"Giá trị tuyệt đối" một lần rồi thôi
Tình Vợ mà có muôn đời
Phải nhường Vợ chức "đương thời quan gia"
Muốn Vợ trẻ mãi không già
Lưng ta chắc phải như là... "parabol"
Tính chất Vợ thì phải tuân
Kẻ làm... lính phải luôn luôn thật thà
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà...
Quan gọi thì... dạ , bẩm bà có ngay
Quan thương sẽ cười suốt ngày
Quan ghét... lính sẽ bị đày khổ sai
Hễ ai có cười chê bai
Đổ thừa... thương Vợ chứ ai mà...đần
Tính chất phải... học nhiều lần
Nếu không áp dụng trăm phần trăm... thua!!!
__________________
B.Khanh st
Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi
Ban ngày làm việc tả tơi
Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường
Nằm chung thì bảo.....chật giường
Nằm riêng lại bảo.....tơ vương con nào
Lãng mạn thì bảo.....tào lao
Đứng đắn lại bảo.....người sao hững hờ
Khù khờ thì bảo.....giai tơ
Khôn lanh thì bảo.....hái mơ bao lần
Cả đời cứ mãi phân vân
Tơ lòng con gái biết mần sao đây.
Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Đến khi xuất giá trở thành... "quan gia"
Vợ là con của người ta
Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm... lính hầu tình "quan gia"
Con ta do Vợ sanh ra
Nên ta với Vợ... chẳng bà con chi
Tại vì hôm Vợ vu quy
Ta lỡ làm... lính hầu đi bên nàng
Mỗi khi mà Vợ giận hờn
Áp dụng "công thức giản đơn"... làm huề
Khi Vợ đã ngờ lời... chê
Thì nên sửa đổi... "đa bê" tức thì (database)
Mỗi khi Vợ nhờ chuyện gì
"Program" Vợ viết nhớ ghi trong lòng
Khi Vợ đã nói là... "không!"
"Nguyên hàm bất định", đừng mong tìm dò
Vợ mà nổi nóng dằn co
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng
Khi nào cùng Vợ ra đàng
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe
Mỗi khi mà đã ngừng xe
Phải lo... "chuyển vế " mở xe cho nàng
Cùng Vợ đi vào nhà hàng
Không nên tự ý "khai hàm tích phân"
Hễ thấy Vợ cứ nhăn nhăn
"Khảo sát hàm số" nhưng cần làm thinh
Vợ... "input" chữ "Shopping"
Thì... "output" phải áo xinh, váy đầm...
Muốn Vợ đừng có... chầm bầm
Credit cards cứ âm thầm... "khai căn"
Nếu... lỡ mà có lăng nhăng
"Giá trị tuyệt đối" một lần rồi thôi
Tình Vợ mà có muôn đời
Phải nhường Vợ chức "đương thời quan gia"
Muốn Vợ trẻ mãi không già
Lưng ta chắc phải như là... "parabol"
Tính chất Vợ thì phải tuân
Kẻ làm... lính phải luôn luôn thật thà
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà...
Quan gọi thì... dạ , bẩm bà có ngay
Quan thương sẽ cười suốt ngày
Quan ghét... lính sẽ bị đày khổ sai
Hễ ai có cười chê bai
Đổ thừa... thương Vợ chứ ai mà...đần
Tính chất phải... học nhiều lần
Nếu không áp dụng trăm phần trăm... thua!!!
__________________
B.Khanh st
13.9.08
Chất Đàn Bà trong Vân Lam
Tình cờ đọc được bài viết của Vân Lam về hạnh phúc, tôi cảm thấy rất đồng cảm với ý tưởng nầy của cô, "hạnh phúc đôi khi nằm ngay trong cảm xúc và cuộc sống của chúng ta và do chính chúng ta tạo ra. Hãy tin và cảm nhận. Đừng cố đi tìm...". Tôi đã đọc được một ý tưởng rất tương tự trước đó của một nhà văn Victo Hugo, nhưng khi đọc lại những dòng viết của Vân Lam, tôi cảm thấy như tim mình đau nhói.
Vân Lam nhận ra điều ấy củng rất đơn giản bởi hạnh phúc là những cái nhỏ nhoi nhất quanh quẫn bên ta mà đôi khi ta không cảm thấy được. Có lẽ vì giới tính khác biệt mà tôi cảm thấy mình bất hạnh hơn tất cả những bạn bè và những người khác. Đôi khi tôi muốn được yêu như họ, muốn có được một đám cưới mà gia đình và xã hội công nhận. Khi tôi thấy một người đàn ông và một người đàn bà nắm tay hạnh phúc đi bên nhau, tôi cảm thấy mình có một sự mất mát to lớn. Thế rồi tôi muốn chạy đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa xôi viễn vong nào đó. Tôi quên đi những hạnh phúc mà mình đang có ở hiện tại.
Càng đọc về những bài viết của Vân Lam, tôi càng đồng ý về một điều là "hạnh phúc không kì thị màu da, giới tính, hây tôn giáo. Nó sẽ đến với bất cứ ai biết đi tìm và đấu tranh cho chính bản thân mình". Tôi thật sự bị cuốn hút về ý tưởng sống của Vân Lam. (Đỗ Hồng Tuấn)
Vân Lam đang gây sự chú ý trong cộng đồng blog Việt qua những bài viết mang đầy trăn trở của một người phụ nữ có cách nhìn về cuộc sống một cách sâu sắc và tế nhị. Quê ở Phú Tân, An Giang, Vân Lam cư ngụ tại LongXuyên trước khi theo chồng định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết trên blog của cô đang được đăng trên các trang web phổ biến của Vietnam như Ngôi Sao, Tin Tức Online, Xã Luận, v...v...
---------
Nhiều anh thanh niên nói tôi viết toàn những điều nhảm nhí vậy mà mơ ước thành nhà văn. Nhiều anh đứng tuổi bảo tôi sao chỉ biết viết những điều bêu xấu đàn ông. Nhiều em gái trẻ hỏi tôi sao luôn buồn thảm? Cuối cùng tôi tự hỏi mình viết những điều này cho ai?
Là cho chính tôi. Đứa đàn bà đôi khi ngu ngơ trong tôi đã trả lời tôi như thế đó. Tôi mơ ước gì và làm gì để có được nó là chuyện của tôi. Bạn không là tôi thì hoàn thoàn không thể hiểu và không có quyền phán xét nó. Tôi cũng không có ý bêu xấu đàn ông hay đàn bà. Vì ai trót sinh ra trên đời này cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng vì tôi là đàn bà, nên tôi chỉ viết về những nỗi khổ của đàn bà. Các anh thông cảm cho. Nếu các anh thấy bức xúc thì xin lướt qua blog tôi như một cơn gió. Nhẹ nhàng cho nhau... Còn các em gái, thời gian sẽ trả lời các em tất cả những gì các em đang thắc mắc và vương mang. Không ai có thể sống bằng kinh nghiệm và cảm nhận của người khác.
Và tôi rất hài lòng với những gì tôi đã - đang và sẽ có. Kể cả cái blog nhảm nhí này.
Nếu bạn có nhã hứng, hôm nay tôi mạn phép mời bạn cùng tôi xào nấu một bữa ăn đạm bạc nhé...!
Chuyện hạt quýt
Tôi không thích ăn những loại quả có nhiều hạt. Càng nhiều hạt càng ghét. Mỏi miệng và tốn công sức. Nhưng chẳng hiểu quái thế nào tôi lại cực kì mê quýt, một trong những loại trái cây lắm hạt. Vài năm trở lại đây, khoa học phát triển, cho ra đời loại quýt không hạt và ngọt lịm như đường. Thế là cứ ăn lấy ăn để. Thói quen kéo dài từ thời trai trẻ đến khi lấy vợ...
Sau mỗi buổi ăn tối, vợ tôi chu đáo bê lên phòng khách đĩa trái cây tươi mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện và xem tivi. Thỉnh thoảng vợ tôi thường luồng tay nàng sau gáy tôi và xoa bóp nhè nhẹ khi tôi đang ăn. Cảm giác đó sống mãi trong đầu tôi sau này...
Một lần, tôi nói tôi thích ăn quýt không có hạt. Vợ tôi tìm mua mãi chẳng thấy. Nàng đành chọn loại quýt tốt nhất mang về. Khi nàng bê ra một đĩa quýt đã lột vỏ và tách sẵn từng múi được xếp theo vòng tròn như hình những cánh hoa bung nở, tôi trầm trồ:
- Nhìn đẹp và ngon quá em ạ! Nhưng sao nó đầy hạt thế này? Anh không thích loại có hạt, ăn mỏi miệng lắm!
- Ngồi yên nào anh yêu! Anh nhìn thấy nó có hạt thế chứ khi anh ăn vào sẽ không có hạt - Vợ tôi vừa nhìn tôi vừa cười lém lỉnh.
- Thật à? Em phù phép hả?
- Ùm... Nhắm mắt lại đi...
Khi tôi nhắm mắt lại, nàng đưa một múi quýt vào miệng tôi. Thật tuyệt với cảm giác ngọt lịm và không còn tí hạt nào.Tôi lờ mờ đoán ra điều nàng đã làm và mở mắt xem. Quả thật, vợ tôi đã dùng miệng cắn đứt viền chỉ cứng dọc múi quýt, dùng miệng ngậm tất cả hạt ra sau đó mới bỏ múi quýt không còn hạt vào miệng tôi. Nàng cứ mải miết làm như thế cho đến khi đĩa quýt không còn múi nào.
Việc ấy cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi khi tôi muốn ăn quýt. Có lần tôi hỏi vợ tôi:
- Em sẽ làm mãi thế này đến suốt đời mỗi khi anh muốn ăn quýt à?
- Ùm, khi nào anh còn xứng đáng!
- Anh phải làm gì để mãi xứng đáng trong suy nghĩ của em?
- Hãy để em mãi là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh.
Nói xong nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, luồng tay sau gáy tôi bóp nhè nhẹ và hôn lên đôi môi vẫn còn nồng nàn mùi quýt chín của tôi...
Một năm...
Hai năm...
Ba năm...
Thời gian cứ thế trôi qua. Chúng tôi có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Tôi đón nhận những điều nàng dành cho tôi một cách bình thản như những việc hiển nhiên phải xảy ra giữa cuộc đời. Không có gì đáng phải bận tâm. Giống như cảm giác dành cho một cái áo đẹp và quý, cái áo theo thời gian lâu dần rồi cũng cũ. Cảm giác nhàm chán giữa cuộc sống này không còn là một đặc tính của riêng ai nữa. Nó đã trở thành quy luật. Thứ quy luật khắc nghiệt có mặt mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Nhất là trong đời sống hôn nhân...
Tôi nhận ra điều đó khi có những hôm vợ tôi vẫn ngồi tỉ mỉ, chăm chút lấy từng hạt quýt cho tôi và đứa con trai, tôi không còn cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc như trước kia nữa. Tôi xem đó là nhiệm vụ nàng phải làm. Và tôi không cần gì phải động lòng với một việc làm giản đơn như thế. Ngay lúc đó tôi nghĩ: vợ nào cũng làm được điều ấy! Cứ có vợ là được hưởng thụ ngay chứ gì!
Vợ tôi có mang đứa thứ 2 khi tôi được công ty cử đi học tiến sĩ ở nước ngoài 4 năm. Tôi chần chừ không biết nên đi hay ở lại. Đêm ấy, vợ tôi ngồi tựa lưng vào tường, bảo tôi gối đầu lên đùi nàng sao cho có thể dễ dàng tiếp cận với bụng nàng nhiều nhất. Nàng bảo: "Anh kề sát tai vào và hỏi ý con xem...!". Tôi làm theo. Khi tôi vừa kề tai vào bụng nàng, tôi nghe vợ tôi cất tiếng the thé, ngọng nghịu như tiếng đứa bé gái: "Bố cứ đi đi. Mẹ sẽ chăm anh và con". Tôi nằm lặng im, nghe giọt nước nóng hổi, mằn mặn rơi từ trên cao xuống mặt mình. Vợ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, tay nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Sau cùng nàng cúi xuống thật khẽ, hôn tôi và nói: "Hãy nhớ để em là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh..."
***
Ba tháng sáu ngày, tôi không còn gọi vợ tôi mỗi đêm nữa.
Ba tháng sáu ngày xa vợ, tôi gặp em...
Em 19 mơn mởn cuộn trào như sóng. Núi đồi lấp lánh theo từng bước đi trước mắt tôi làm gã đàn ông 39 đương thời cồn cào chực cháy. Nhưng có lẽ điều làm tôi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với em vì em luôn cầm trên tay chực hờ một quả quýt. Em chỉ cầm chứ chưa bao giờ bóc vỏ để ăn.
Sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm để đến ngồi cạnh em trò chuyện. Em cởi mở. Em say sưa. Em ào ào như gió mới. Cuốn tôi đi qua những chân trời mà tôi chưa từng được đến trước kia, những chân trời đầy sắc màu của một phụ nữ trẻ, năng động, và rất "Tây". Những điều tôi chưa từng nhìn thấy ở vợ mình bao giờ!
Một ngày mùa đông, trên căn gác trống trải nơi em ở. Em hỏi tôi:
- Chắc anh có vợ rồi phải không?
- Sao em nghĩ thế?
- Vì anh trông chín chắn, phong độ và có sự nghiệp rồi...
- Điều đó liên quan gì ở đây?
- Giá mà trời có thể cho chúng ta một điều ước...
- Em không cần phải ước gì cả...
Chúng tôi lăn lóc trong tay nhau. Quả quýt em thường cầm trong tay theo thói quen vì em thích mùi vỏ thơm nồng của nó cũng bung ra, lăn lóc trơ trọi trên nền nhà...
Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống rất vui vẻ và phấn khởi. Mỗi tuần tôi gọi điện về nhà một lần khi vắng em. Điều duy nhất tôi kể với em về vợ tôi là chuyện những hạt quýt. Em cười to: "Chị ấy siêng nhỉ? Nếu anh muốn thì em cũng sẽ lấy hạt cho anh thôi. Nhưng tốt nhất nên mua loại không hạt. Khi nào không tìm được anh nhịn một vài hôm có sao đâu. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt đó. Anh nhỉ?". Rồi nồng nhiệt tìm lấy môi tôi.
Tôi ngẫm nghĩ và thấy em nói đúng. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt. Nhưng lòng tôi lại chao nghiêng...
***
Vợ tôi sinh và tôi không về kịp (có thật không tôi?). Nàng điềm tĩnh qua điện thoại:
- Không sao đâu anh, em khỏe. Cu Bin mỗi lần ăn quýt đều nhắc bố. Bảo là không có bố con được mẹ đút cho ăn nhiều ăn nhiều hơn, nhưng có bố thì thích vì được ngồi trong lòng bố...
- …
- Sao thế anh? Anh không khỏe à?
- À... Anh không sao... Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại nhé...
Em đứng sau lưng tôi nước mắt ròng ròng. Em quăng đổ đồ tứng tung. Gào thét và tức tưởi. Em bảo tôi làm thế là không tôn trọng em. Em nói em có thể chấp nhận tôi lén lút gọi cho vợ, nhưng đừng lảm tổn thương em. Em nói cuộc tình này không công bằng với em, khi em là một đứa con gái chưa chồng chấp nhận yêu một người đàn ông có vợ. Cuồng phong kéo đến to hơn khi em cầm quả quýt ném thẳng vào tường, xác quýt văng tung tóe mọi nơi. Những hạt quýt rời ra và dính bết vào tường.
Em khác vợ tôi quá. Những hạt quýt ấy vợ tôi phải dùng miệng tỉ mẩn lấy nó ra. Vậy mà với em chỉ cần một cái ném. Em nói đúng. Tình yêu đâu phải nằm ở những hạt quýt. Vì vậy, em mới có thể ném nó vào mặt tôi như thế. Phải không em? Tôi nói với em:
- Chúng ta kết thúc đi.
- Kết thúc là sao? Anh cho rằng anh có quyền sử dụng em như một loại gái bao, thích là đến, không thích thì đi sao?
- Em nặng lời rồi. Ngay từ đầu anh đã không giấu diếm chuyện có vợ và thật ra anh chưa bao giờ hứa hẹn rằng sẽ bỏ vợ để lấy em.
- Nhưng anh nói anh yêu em. Và em đã tin.
- Ùm, anh yêu em. Nhưng không phải là bây giờ nữa...
Em ôm mặt chạy ra cửa và mất hút dưới những tán lá phong nhuộm đỏ một khoảng trời.
***
Những ngày tháng còn lại với tôi thật nặng nề. Tôi quyết định bỏ dở tất cả để quay về cùng vợ. Tôi gọi điện báo cho nàng tôi sẽ đáp chuyến bay về nhà vào tuần sau. Tôi nghe vợ tôi vừa ru con vừa nức nở:
- Anh có thể quay về không khi giờ đây em không còn là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh?
- Em nói gì vậy? Anh nhớ ghen bóng gió không phải là đặc tính của em.
- Cô ấy đã gọi cho em cách đây một tuần.
Tôi buông ống nghe và quỵ xuống nền nhà lạnh toát...
_________
P.S. : Tôi ngồi nghĩ mãi không biết có nên kết thúc tại đây. Và nếu tiếp tục thì phải kết như thế nào để không mang tiếng là người nhìn đời sầu thảm, là nhân văn, là đúng thực tế? Quyền hạn này tôi nhường lại cho các bạn. Các bạn có thể chọn hộ tôi một trong những kết cục sau đây theo ý các bạn không, để tôi có thể mở rộng tầm nhìn ra khỏi tầm nhìn bi quan về tình yêu giữa cuộc đời này.- Vân Lam
_________
Một vài ảnh của Vân Lam
Sources: VanLam, Blog 360.
Vân Lam nhận ra điều ấy củng rất đơn giản bởi hạnh phúc là những cái nhỏ nhoi nhất quanh quẫn bên ta mà đôi khi ta không cảm thấy được. Có lẽ vì giới tính khác biệt mà tôi cảm thấy mình bất hạnh hơn tất cả những bạn bè và những người khác. Đôi khi tôi muốn được yêu như họ, muốn có được một đám cưới mà gia đình và xã hội công nhận. Khi tôi thấy một người đàn ông và một người đàn bà nắm tay hạnh phúc đi bên nhau, tôi cảm thấy mình có một sự mất mát to lớn. Thế rồi tôi muốn chạy đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa xôi viễn vong nào đó. Tôi quên đi những hạnh phúc mà mình đang có ở hiện tại.
Càng đọc về những bài viết của Vân Lam, tôi càng đồng ý về một điều là "hạnh phúc không kì thị màu da, giới tính, hây tôn giáo. Nó sẽ đến với bất cứ ai biết đi tìm và đấu tranh cho chính bản thân mình". Tôi thật sự bị cuốn hút về ý tưởng sống của Vân Lam. (Đỗ Hồng Tuấn)
Vân Lam đang gây sự chú ý trong cộng đồng blog Việt qua những bài viết mang đầy trăn trở của một người phụ nữ có cách nhìn về cuộc sống một cách sâu sắc và tế nhị. Quê ở Phú Tân, An Giang, Vân Lam cư ngụ tại LongXuyên trước khi theo chồng định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết trên blog của cô đang được đăng trên các trang web phổ biến của Vietnam như Ngôi Sao, Tin Tức Online, Xã Luận, v...v...
---------
Nhiều anh thanh niên nói tôi viết toàn những điều nhảm nhí vậy mà mơ ước thành nhà văn. Nhiều anh đứng tuổi bảo tôi sao chỉ biết viết những điều bêu xấu đàn ông. Nhiều em gái trẻ hỏi tôi sao luôn buồn thảm? Cuối cùng tôi tự hỏi mình viết những điều này cho ai?
Là cho chính tôi. Đứa đàn bà đôi khi ngu ngơ trong tôi đã trả lời tôi như thế đó. Tôi mơ ước gì và làm gì để có được nó là chuyện của tôi. Bạn không là tôi thì hoàn thoàn không thể hiểu và không có quyền phán xét nó. Tôi cũng không có ý bêu xấu đàn ông hay đàn bà. Vì ai trót sinh ra trên đời này cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng vì tôi là đàn bà, nên tôi chỉ viết về những nỗi khổ của đàn bà. Các anh thông cảm cho. Nếu các anh thấy bức xúc thì xin lướt qua blog tôi như một cơn gió. Nhẹ nhàng cho nhau... Còn các em gái, thời gian sẽ trả lời các em tất cả những gì các em đang thắc mắc và vương mang. Không ai có thể sống bằng kinh nghiệm và cảm nhận của người khác.
Và tôi rất hài lòng với những gì tôi đã - đang và sẽ có. Kể cả cái blog nhảm nhí này.
Nếu bạn có nhã hứng, hôm nay tôi mạn phép mời bạn cùng tôi xào nấu một bữa ăn đạm bạc nhé...!
Chuyện hạt quýt
Tôi không thích ăn những loại quả có nhiều hạt. Càng nhiều hạt càng ghét. Mỏi miệng và tốn công sức. Nhưng chẳng hiểu quái thế nào tôi lại cực kì mê quýt, một trong những loại trái cây lắm hạt. Vài năm trở lại đây, khoa học phát triển, cho ra đời loại quýt không hạt và ngọt lịm như đường. Thế là cứ ăn lấy ăn để. Thói quen kéo dài từ thời trai trẻ đến khi lấy vợ...
Sau mỗi buổi ăn tối, vợ tôi chu đáo bê lên phòng khách đĩa trái cây tươi mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện và xem tivi. Thỉnh thoảng vợ tôi thường luồng tay nàng sau gáy tôi và xoa bóp nhè nhẹ khi tôi đang ăn. Cảm giác đó sống mãi trong đầu tôi sau này...
Một lần, tôi nói tôi thích ăn quýt không có hạt. Vợ tôi tìm mua mãi chẳng thấy. Nàng đành chọn loại quýt tốt nhất mang về. Khi nàng bê ra một đĩa quýt đã lột vỏ và tách sẵn từng múi được xếp theo vòng tròn như hình những cánh hoa bung nở, tôi trầm trồ:
- Nhìn đẹp và ngon quá em ạ! Nhưng sao nó đầy hạt thế này? Anh không thích loại có hạt, ăn mỏi miệng lắm!
- Ngồi yên nào anh yêu! Anh nhìn thấy nó có hạt thế chứ khi anh ăn vào sẽ không có hạt - Vợ tôi vừa nhìn tôi vừa cười lém lỉnh.
- Thật à? Em phù phép hả?
- Ùm... Nhắm mắt lại đi...
Khi tôi nhắm mắt lại, nàng đưa một múi quýt vào miệng tôi. Thật tuyệt với cảm giác ngọt lịm và không còn tí hạt nào.Tôi lờ mờ đoán ra điều nàng đã làm và mở mắt xem. Quả thật, vợ tôi đã dùng miệng cắn đứt viền chỉ cứng dọc múi quýt, dùng miệng ngậm tất cả hạt ra sau đó mới bỏ múi quýt không còn hạt vào miệng tôi. Nàng cứ mải miết làm như thế cho đến khi đĩa quýt không còn múi nào.
Việc ấy cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi khi tôi muốn ăn quýt. Có lần tôi hỏi vợ tôi:
- Em sẽ làm mãi thế này đến suốt đời mỗi khi anh muốn ăn quýt à?
- Ùm, khi nào anh còn xứng đáng!
- Anh phải làm gì để mãi xứng đáng trong suy nghĩ của em?
- Hãy để em mãi là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh.
Nói xong nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, luồng tay sau gáy tôi bóp nhè nhẹ và hôn lên đôi môi vẫn còn nồng nàn mùi quýt chín của tôi...
Một năm...
Hai năm...
Ba năm...
Thời gian cứ thế trôi qua. Chúng tôi có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Tôi đón nhận những điều nàng dành cho tôi một cách bình thản như những việc hiển nhiên phải xảy ra giữa cuộc đời. Không có gì đáng phải bận tâm. Giống như cảm giác dành cho một cái áo đẹp và quý, cái áo theo thời gian lâu dần rồi cũng cũ. Cảm giác nhàm chán giữa cuộc sống này không còn là một đặc tính của riêng ai nữa. Nó đã trở thành quy luật. Thứ quy luật khắc nghiệt có mặt mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Nhất là trong đời sống hôn nhân...
Tôi nhận ra điều đó khi có những hôm vợ tôi vẫn ngồi tỉ mỉ, chăm chút lấy từng hạt quýt cho tôi và đứa con trai, tôi không còn cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc như trước kia nữa. Tôi xem đó là nhiệm vụ nàng phải làm. Và tôi không cần gì phải động lòng với một việc làm giản đơn như thế. Ngay lúc đó tôi nghĩ: vợ nào cũng làm được điều ấy! Cứ có vợ là được hưởng thụ ngay chứ gì!
Vợ tôi có mang đứa thứ 2 khi tôi được công ty cử đi học tiến sĩ ở nước ngoài 4 năm. Tôi chần chừ không biết nên đi hay ở lại. Đêm ấy, vợ tôi ngồi tựa lưng vào tường, bảo tôi gối đầu lên đùi nàng sao cho có thể dễ dàng tiếp cận với bụng nàng nhiều nhất. Nàng bảo: "Anh kề sát tai vào và hỏi ý con xem...!". Tôi làm theo. Khi tôi vừa kề tai vào bụng nàng, tôi nghe vợ tôi cất tiếng the thé, ngọng nghịu như tiếng đứa bé gái: "Bố cứ đi đi. Mẹ sẽ chăm anh và con". Tôi nằm lặng im, nghe giọt nước nóng hổi, mằn mặn rơi từ trên cao xuống mặt mình. Vợ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, tay nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Sau cùng nàng cúi xuống thật khẽ, hôn tôi và nói: "Hãy nhớ để em là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh..."
***
Ba tháng sáu ngày, tôi không còn gọi vợ tôi mỗi đêm nữa.
Ba tháng sáu ngày xa vợ, tôi gặp em...
Em 19 mơn mởn cuộn trào như sóng. Núi đồi lấp lánh theo từng bước đi trước mắt tôi làm gã đàn ông 39 đương thời cồn cào chực cháy. Nhưng có lẽ điều làm tôi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với em vì em luôn cầm trên tay chực hờ một quả quýt. Em chỉ cầm chứ chưa bao giờ bóc vỏ để ăn.
Sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm để đến ngồi cạnh em trò chuyện. Em cởi mở. Em say sưa. Em ào ào như gió mới. Cuốn tôi đi qua những chân trời mà tôi chưa từng được đến trước kia, những chân trời đầy sắc màu của một phụ nữ trẻ, năng động, và rất "Tây". Những điều tôi chưa từng nhìn thấy ở vợ mình bao giờ!
Một ngày mùa đông, trên căn gác trống trải nơi em ở. Em hỏi tôi:
- Chắc anh có vợ rồi phải không?
- Sao em nghĩ thế?
- Vì anh trông chín chắn, phong độ và có sự nghiệp rồi...
- Điều đó liên quan gì ở đây?
- Giá mà trời có thể cho chúng ta một điều ước...
- Em không cần phải ước gì cả...
Chúng tôi lăn lóc trong tay nhau. Quả quýt em thường cầm trong tay theo thói quen vì em thích mùi vỏ thơm nồng của nó cũng bung ra, lăn lóc trơ trọi trên nền nhà...
Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống rất vui vẻ và phấn khởi. Mỗi tuần tôi gọi điện về nhà một lần khi vắng em. Điều duy nhất tôi kể với em về vợ tôi là chuyện những hạt quýt. Em cười to: "Chị ấy siêng nhỉ? Nếu anh muốn thì em cũng sẽ lấy hạt cho anh thôi. Nhưng tốt nhất nên mua loại không hạt. Khi nào không tìm được anh nhịn một vài hôm có sao đâu. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt đó. Anh nhỉ?". Rồi nồng nhiệt tìm lấy môi tôi.
Tôi ngẫm nghĩ và thấy em nói đúng. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt. Nhưng lòng tôi lại chao nghiêng...
***
Vợ tôi sinh và tôi không về kịp (có thật không tôi?). Nàng điềm tĩnh qua điện thoại:
- Không sao đâu anh, em khỏe. Cu Bin mỗi lần ăn quýt đều nhắc bố. Bảo là không có bố con được mẹ đút cho ăn nhiều ăn nhiều hơn, nhưng có bố thì thích vì được ngồi trong lòng bố...
- …
- Sao thế anh? Anh không khỏe à?
- À... Anh không sao... Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại nhé...
Em đứng sau lưng tôi nước mắt ròng ròng. Em quăng đổ đồ tứng tung. Gào thét và tức tưởi. Em bảo tôi làm thế là không tôn trọng em. Em nói em có thể chấp nhận tôi lén lút gọi cho vợ, nhưng đừng lảm tổn thương em. Em nói cuộc tình này không công bằng với em, khi em là một đứa con gái chưa chồng chấp nhận yêu một người đàn ông có vợ. Cuồng phong kéo đến to hơn khi em cầm quả quýt ném thẳng vào tường, xác quýt văng tung tóe mọi nơi. Những hạt quýt rời ra và dính bết vào tường.
Em khác vợ tôi quá. Những hạt quýt ấy vợ tôi phải dùng miệng tỉ mẩn lấy nó ra. Vậy mà với em chỉ cần một cái ném. Em nói đúng. Tình yêu đâu phải nằm ở những hạt quýt. Vì vậy, em mới có thể ném nó vào mặt tôi như thế. Phải không em? Tôi nói với em:
- Chúng ta kết thúc đi.
- Kết thúc là sao? Anh cho rằng anh có quyền sử dụng em như một loại gái bao, thích là đến, không thích thì đi sao?
- Em nặng lời rồi. Ngay từ đầu anh đã không giấu diếm chuyện có vợ và thật ra anh chưa bao giờ hứa hẹn rằng sẽ bỏ vợ để lấy em.
- Nhưng anh nói anh yêu em. Và em đã tin.
- Ùm, anh yêu em. Nhưng không phải là bây giờ nữa...
Em ôm mặt chạy ra cửa và mất hút dưới những tán lá phong nhuộm đỏ một khoảng trời.
***
Những ngày tháng còn lại với tôi thật nặng nề. Tôi quyết định bỏ dở tất cả để quay về cùng vợ. Tôi gọi điện báo cho nàng tôi sẽ đáp chuyến bay về nhà vào tuần sau. Tôi nghe vợ tôi vừa ru con vừa nức nở:
- Anh có thể quay về không khi giờ đây em không còn là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh?
- Em nói gì vậy? Anh nhớ ghen bóng gió không phải là đặc tính của em.
- Cô ấy đã gọi cho em cách đây một tuần.
Tôi buông ống nghe và quỵ xuống nền nhà lạnh toát...
_________
P.S. : Tôi ngồi nghĩ mãi không biết có nên kết thúc tại đây. Và nếu tiếp tục thì phải kết như thế nào để không mang tiếng là người nhìn đời sầu thảm, là nhân văn, là đúng thực tế? Quyền hạn này tôi nhường lại cho các bạn. Các bạn có thể chọn hộ tôi một trong những kết cục sau đây theo ý các bạn không, để tôi có thể mở rộng tầm nhìn ra khỏi tầm nhìn bi quan về tình yêu giữa cuộc đời này.- Vân Lam
_________
Một vài ảnh của Vân Lam
Sources: VanLam, Blog 360.
10.9.08
Sao không là hạt bụi!
Nhiều người trong một phút giây nào đó thường ước gì sau này mình là cây, là cỏ, là gió, là biển cả mênh mông... Ai ai cũng có những lý lẽ, những nguyên nhân để lý giải tại sao ước muốn của mình như vậy.
Quả thật, những chọn lựa trên chọn lựa nào cũng hợp lý và ý nghĩa với mỗi quan niệm sống. Chẳng hạn cây có thể đứng yên một chỗ và ít khi phải thay đổi những thứ được cho là thân thiết, gần gũi với đời sống của nó. Gió có thể tự do tung tăng đi bất cứ nơi đâu mà không phải phụ thuộc vào ai. Biển cả mênh mông lúc yên bình, khi sóng dữ để rồi không ai biết biển mênh mông đến dường nào.
Bởi vậy, chẳng ai muốn mình là hạt bụi, một hạt bụi nhỏ bé mà hầu như khi nào người ta cũng muốn lãng quên, xua đuổi, dẫu nó vô hại hay không ảnh hưởng đến ai.
Có lẽ không người nào hình dung được tại sao phải là một hạt bụi. Hạt bụi tuy không mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc sống nhưng chí ít nó cũng có thể tự do tự tại đi bất cứ nơi đâu dù luôn bị người ta xua đuổi. Một hạt bụi có thể đi qua đại dương mênh mông, có thể cuốn theo cơn gió để đến một nơi nào đó xa, xa lắm. Hạt bụi có thể bám vào bất cứ đâu dẫu đó là toà lâu đài tráng lệ hay một ngách nhỏ mà không ai để ý đến bao giờ.
Là cây, là gió, là biển rộng... thể hiện khát vọng của một người về một niềm tin trong cuộc sống, về sức mạnh bản thân hay đơn giản là chạy trốn khỏi những gì đang diễn ra thường ngày, những thứ mà nhân gian gọi là trần thế. Dĩ nhiên đôi lúc người ta không nghĩ, cây có thể bị di chuyển từ nơi này sang nơi khác, gió có thể bị bão hay gió lớn cuốn phăng, biển cả mênh mông vẫn có giới hạn và không bao giờ thoát ra chính bản thân mình. Liệu có thể cho đó là lý tưởng về một niềm tin xa xôi nơi tận cuối chân trời?
Vậy sao không là hạt bụi? Dù người khác không muốn nó tồn tại, muốn thổi bay đi nhưng hạt bụi vẫn lơ lửng, vẫn bám và đi bất cứ đâu có thể đấy thôi. Dường như sự nhỏ bé khiến cho người khác có cảm giác nó không tồn tại trên đời.
Cũng có thể ai cũng muốn mình là một thứ gì đó to lớn vĩ đại mà không biết rằng những thứ nhỏ bé luôn tồn tại xung quanh mới chính là thứ có giá trị vĩnh cửu nhất. Một hạt bụi dẫu cho nó tồn tại hay tan biến thì vẫn là hạt bụi, vẫn là chính nó.
Là một cây cổ thụ, là một cơn gió to, là một đại dương rộng lớn nhưng sao không là hạt bụi bởi không ai muốn mình nhỏ bé khi bản thân chỉ là một hạt bụi trên đời.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay...
B.Khanh st
Quả thật, những chọn lựa trên chọn lựa nào cũng hợp lý và ý nghĩa với mỗi quan niệm sống. Chẳng hạn cây có thể đứng yên một chỗ và ít khi phải thay đổi những thứ được cho là thân thiết, gần gũi với đời sống của nó. Gió có thể tự do tung tăng đi bất cứ nơi đâu mà không phải phụ thuộc vào ai. Biển cả mênh mông lúc yên bình, khi sóng dữ để rồi không ai biết biển mênh mông đến dường nào.
Bởi vậy, chẳng ai muốn mình là hạt bụi, một hạt bụi nhỏ bé mà hầu như khi nào người ta cũng muốn lãng quên, xua đuổi, dẫu nó vô hại hay không ảnh hưởng đến ai.
Có lẽ không người nào hình dung được tại sao phải là một hạt bụi. Hạt bụi tuy không mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc sống nhưng chí ít nó cũng có thể tự do tự tại đi bất cứ nơi đâu dù luôn bị người ta xua đuổi. Một hạt bụi có thể đi qua đại dương mênh mông, có thể cuốn theo cơn gió để đến một nơi nào đó xa, xa lắm. Hạt bụi có thể bám vào bất cứ đâu dẫu đó là toà lâu đài tráng lệ hay một ngách nhỏ mà không ai để ý đến bao giờ.
Là cây, là gió, là biển rộng... thể hiện khát vọng của một người về một niềm tin trong cuộc sống, về sức mạnh bản thân hay đơn giản là chạy trốn khỏi những gì đang diễn ra thường ngày, những thứ mà nhân gian gọi là trần thế. Dĩ nhiên đôi lúc người ta không nghĩ, cây có thể bị di chuyển từ nơi này sang nơi khác, gió có thể bị bão hay gió lớn cuốn phăng, biển cả mênh mông vẫn có giới hạn và không bao giờ thoát ra chính bản thân mình. Liệu có thể cho đó là lý tưởng về một niềm tin xa xôi nơi tận cuối chân trời?
Vậy sao không là hạt bụi? Dù người khác không muốn nó tồn tại, muốn thổi bay đi nhưng hạt bụi vẫn lơ lửng, vẫn bám và đi bất cứ đâu có thể đấy thôi. Dường như sự nhỏ bé khiến cho người khác có cảm giác nó không tồn tại trên đời.
Cũng có thể ai cũng muốn mình là một thứ gì đó to lớn vĩ đại mà không biết rằng những thứ nhỏ bé luôn tồn tại xung quanh mới chính là thứ có giá trị vĩnh cửu nhất. Một hạt bụi dẫu cho nó tồn tại hay tan biến thì vẫn là hạt bụi, vẫn là chính nó.
Là một cây cổ thụ, là một cơn gió to, là một đại dương rộng lớn nhưng sao không là hạt bụi bởi không ai muốn mình nhỏ bé khi bản thân chỉ là một hạt bụi trên đời.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay...
B.Khanh st
5.9.08
Định nghĩa của nụ hôn
3.9.08
Phụ nữ thật sự muốn gì ???
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên ..
Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi. Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà ) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.
Và câu hỏi đó là : “Phụ nữ thật sự muốn gì ?” .
Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.
Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời . Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt ..
Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta.
Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.
Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.
Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: “ Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình “ .
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.
Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự..
Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày . Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.Chao ôi sao mà khó thế?
Adam2 bắt đầu cân nhắc: Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi? Hay là ngược lại nhỉ, học ở Bach Khoa bao năm rồi ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia ?
Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là 1 Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào tình huống này hay không .………
Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy ‘tự quyết định lấy số phận của mình’ . Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì ???????
Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu …Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một ??????
QT st
1001 kiểu chếtChết cũng có nhiều cách chết
Nào, hãy cùng khám phá cách chết cho ... riêng mình
Chết trong chùa gọi là Tự tử
Chết một cách lãng xẹt gọi là Lãng tử
Bị chấy rận cắn chết gọi là Chí tử
Điện giật mà chết gọi là Điện tử
Cha chết gọi là Phụ tử
Mẹ chết gọi là Mẫu tử
Em chết gọi là Đệ tử
Chồng chết thì gọi là Phu tử
Vợ chết gọi là Thê tử
Thầy giáo chết là Sư tử
Học trò chết là Sĩ tử
Quân lính chết gọi là Quân tử
Bị đánh bầm dập mà chết gọi là Nhừ tử
Chết mà bị chặt ra từng khúc gọi là Thái tử
Bao Công chết thì gọi là Bao tử
Em bé chết thì gọi là Đồng tử
Chết vì già gọi là Thọ tử
Vua chết gọi là Hoàng tử
Đàn ông chết gọi là Nam tử
Bị bỏ cho chết rét ngoài đường là Hàn Mặc Tử
Bị khỉ đột cắn chết gọi là Đột tử
Phụ nữ chết thì gọi là Nữ tử
Con nuôi chết thì gọi là Nghĩa tử
Nóng nực mà chết thì gọi là Bức tử
Con một chết thì gọi là Quí tử
Con trai quan chết thì gọi là Công tử
Bị đại bác bắn chết mà kô tan xác gọi là Nguyên Tử
Ăn "ấy" mà chết gọi là Phân Tử
Đi tiểu tiện mà chết gọi là Tiểu Tử
Tinh nghịch quá bị chết gọi là Nghịch Tử
Chết ở ngoài ruộng thì gọi là Đồng tử
Giỏi quá mà chết thì gọi là Tài tử
Bị mái nhà sập đè chết gọi là Tôn tử
Bị người khổng lồ giết chết thì gọi là Khổng tử
Khỏe quá mà lăn ra chết thì gọi Mạnh tử
Bị giết mà không chết thì gọi là Bất tử
Té từ trên trời xuống chết thì gọi là Thiên tử
Ngồi trên yên xe bị đâm mà chết thì là Yên tử
"Xung" quá mà chết thì gọi là Dương Tử
Chết mà vẫn còn "gin" thì gọi là Xử Tử
Đang đọc báo mà chết thì là Báo Tử
Nhiều tiền quá mà chết thì gọi là Lượng Tử
Bị thằng khác "tè" chết thì gọi là Khai Tử.
Bị chim yến "tè" chết thì gọi là Tiểu Yến Tử
Chó chết thì gọi là Cẩu tử
Co nan mà chết thì gọi là Thám tử
Mới sinh ra chưa kịp sống thì gọi là Sinh tử
QT (Theo VIETAA)
Chết trong chùa gọi là Tự tử
Chết một cách lãng xẹt gọi là Lãng tử
Bị chấy rận cắn chết gọi là Chí tử
Điện giật mà chết gọi là Điện tử
Cha chết gọi là Phụ tử
Mẹ chết gọi là Mẫu tử
Em chết gọi là Đệ tử
Chồng chết thì gọi là Phu tử
Vợ chết gọi là Thê tử
Thầy giáo chết là Sư tử
Học trò chết là Sĩ tử
Quân lính chết gọi là Quân tử
Bị đánh bầm dập mà chết gọi là Nhừ tử
Chết mà bị chặt ra từng khúc gọi là Thái tử
Bao Công chết thì gọi là Bao tử
Em bé chết thì gọi là Đồng tử
Chết vì già gọi là Thọ tử
Vua chết gọi là Hoàng tử
Đàn ông chết gọi là Nam tử
Bị bỏ cho chết rét ngoài đường là Hàn Mặc Tử
Bị khỉ đột cắn chết gọi là Đột tử
Phụ nữ chết thì gọi là Nữ tử
Con nuôi chết thì gọi là Nghĩa tử
Nóng nực mà chết thì gọi là Bức tử
Con một chết thì gọi là Quí tử
Con trai quan chết thì gọi là Công tử
Bị đại bác bắn chết mà kô tan xác gọi là Nguyên Tử
Ăn "ấy" mà chết gọi là Phân Tử
Đi tiểu tiện mà chết gọi là Tiểu Tử
Tinh nghịch quá bị chết gọi là Nghịch Tử
Chết ở ngoài ruộng thì gọi là Đồng tử
Giỏi quá mà chết thì gọi là Tài tử
Bị mái nhà sập đè chết gọi là Tôn tử
Bị người khổng lồ giết chết thì gọi là Khổng tử
Khỏe quá mà lăn ra chết thì gọi Mạnh tử
Bị giết mà không chết thì gọi là Bất tử
Té từ trên trời xuống chết thì gọi là Thiên tử
Ngồi trên yên xe bị đâm mà chết thì là Yên tử
"Xung" quá mà chết thì gọi là Dương Tử
Chết mà vẫn còn "gin" thì gọi là Xử Tử
Đang đọc báo mà chết thì là Báo Tử
Nhiều tiền quá mà chết thì gọi là Lượng Tử
Bị thằng khác "tè" chết thì gọi là Khai Tử.
Bị chim yến "tè" chết thì gọi là Tiểu Yến Tử
Chó chết thì gọi là Cẩu tử
Co nan mà chết thì gọi là Thám tử
Mới sinh ra chưa kịp sống thì gọi là Sinh tử
QT (Theo VIETAA)
Gia Tri Nu Cuoi
Tại Singapore có chiến dịch có tên là: "Hãy cười với Singapore" nhằm tạo cho du khách có cái cảm giác thoải mái và thích thú ngay khi vừa đặt chân xuống phi trường.
Các nhân viên di trú được tặng mỗi người một cái gương nhỏ để cho họ nhìn vào đó mà thấy được sắc diện của họ khi tiếp du khách. Chiến dịch này kêu gọi các nhân viên làm việc tại phi trường luôn cười mỗi khi gặp một khách du lịch ngoại quốc, ngay cả khi gặp trường hợp khó xử, các bảng hiệu cũng kêu gọi vẫn cứ cười và tỏ ra lịch thiệp. Sáng kiến trên đây được chính sở di trú Singapore đề ra bởi vì đã có nhiều lời than phiền về thái độ cáu kỉnh và gắt gỏng của một số nhân viên, nhiều nhân viên cảm thấy phải cười gượng. Hằng năm, kỷ nghệ du lịch Singapore thu vào 8 tỉ đô la, sự cạnh tranh trong vùng càng lúc càng gia tăng, nếu không giữ được nụ cười trên môi, Singapore khó có thể giữ được ưu thế ấy trong ngành du lịch.
Quí vị và các bạn thân mến,
Một tác giả nào đó đã viết về nụ cười như sau: Nụ cười không mất tiền mua nhưng trao tặng rất nhiều. Người nhận lãnh được giàu thêm mà người trao ban cũng không bị nghèo đi, nó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc nhưng ký ức về nó đôi khi lại sống mãi. Không ai giàu có hay quyền quý đến độ sống mà không cần có nụ cười và cũng chẳng ai nghèo nàn đến độ không có thể không có được một nụ cười. Một nụ cười mang lại hạnh phúc trong gia đình, nuôi dưỡng ý chí trong công việc và thắt chặt tình thân hữu. Nó mang lại thư thái cho người mệt mỏi, niềm phấn khởi cho người chán nản, ánh nắng mặt trời cho kẻ buồn phiền, đó là liều thuốc tốt nhất của thiên nhiên để chống lại sự bất an. Tuy nhiên, nụ cười không thể mua được, xin được, mượn được hay ăn cắp được, bởi vì nụ cười chỉ có giá trị khi nào nó được trao tặng. Nhiều người quá mệt mỏi đến độ không trao tặng cho bạn nổi một nụ cười. Bạn hãy trao tặng cho họ một nụ cười bởi vì không ai cần nụ cười cho bằng người không có nụ cười để trao ban.
QT st
2.9.08
Vuon Tho
"Chết Tiệt" sinh "Bất Diệt"
Chẳng thể xẻ trái tim làm hai được
Và hình như em đã giữ hết rồi
Chuyện của đời còn lại sẽ chia đôi
Trắng hay đen, bên em tình hồng thắm
Bằng lòng chứ! Đưa tay đây ! ... Anh nắm
Tay trong tay dù hiện thực hay mơ
Dù thác ghềnh hay giông tố đón chờ
Vùng tình yêu, vai kề vai vượt sóng
Rong thuyền tình vượt qua vùng biển động
Cập bến mơ như lòng đã ước mong
Sáng ban mai bên nhau đón nắng hồng
Đêm ấm lạnh kề nhau chia gối mộng
Tim "chết tiệt" tràn căng đầy nhựa sống
Nụ tình hoa "bất diệt" kết trái yêu
Chăm sóc vườn, vun bón sáng, trưa, chiều
Tình "bất diệt" khởi sinh từ "chết tiệt".
TTL ( BKhanh st)