Bố ơi…
Có bao giờ lá sẽ thôi rơi, chim thôi hót và cây sẽ không còn lay tiếng gió nhẹ
Có bao giờ bầu trời là trắng xóa, mây ngừng trôi và trăng sẽ không còn chiếu sáng
Có bao giờ biển thôi tiếng sóng, người thôi yêu người và con sẽ tan vào trong đêm tối
Có bao giờ…
Có bao giờ…
Bao nhiều điều con hỏi là bấy nhiêu điều con yêu! Rất nhiều… và rất nhiều! Trong giây phút này đây con cảm thấy yêu cuộc sống vô vàn! Dẫu cho điều đó chỉ được thể hiện qua những gì con viết lại càng khác xa những điều con nói. Nhưng Bố ơi! Tình yêu con dành cho Bố thì vẫn luôn ở đây…!
Rồi một ngày con chợt nhận ra, huyết thống chỉ là căn bản trong mối quan hệ gia đình. Cái cốt lõi chính là tình yêu mà con người dành cho nhau. Nơi có lòng bao dung và cả sự chia sẻ. Con thích được gọi Bố là con Rùa, thích những cuộc tranh luận mà Bố và con là những người bạn. Thích từng lời khen trong mỗi bữa cơm con nấu, thích đi dạo và ăn kem cùng Bố những buổi chiều tan học. Cảm giác thật bình yên! Thích cả cái bụng rất to và tròn của Bố nữa! Con vẫn thường cù léc vào đó, lắm khi khiến Bố giật mình và nổi cáu. Thích cái cách Bố gọi con là Ca sĩ rồi sau đó là khán giả nhiệt tình duy nhất. Nói sao cho hết những điều con thích! Bên Bố con bỗng nhiên trở thành đứa trẻ với đủ trò tinh nghịch.
Rồi những hôm Bố ốm, trong đêm khuya con bỗng giật mình. Vội tìm! Con đã hạnh phúc khi được nghe những tiếng ngáy vẫn đều đều. Con sợ mất mát, sợ ổn thương và những cuộc chia ly. Vì vậy con càng phải mạnh mẽ! Bởi một lúc nào đó nơi đây sẽ là điểm tựa cho những người con thương yêu. Và Bố ơi! Con sẽ cùng Bố đi hết đoạn đường còn lại. Con sẽ chia sẽ niềm hạnh phúc đó bằng chính tình yêu thương của Bố. Cuộc đời này sẽ đẹp biết bao khi người với người sống để yêu nhau!
Hãy cho thật nhiều rồi ta cũng sẽ nhận thật nhiều!
BKhanh ( QK da suu tam dau do va gui cho K)
No comments:
Post a Comment