29.8.09

Hành trình ánh sáng của cậu bé mồ côi

Bé Tường và hai nhân vật chính trong số hàng trăm người góp sức vào hành trình tìm lại ánh sáng của cậu: bác sĩ Michael Coote và mẹ nuôi Thiên Kim - Ảnh: TR.N.


TT - Mười tháng trước đây, Triệu Dương Tường là một cậu bé mồ côi mù lòa. Hệt như truyện cổ tích, những bàn tay nhân ái đã nối nhịp hành trình tìm lại ánh sáng kỳ diệu cho cậu, từ Việt Nam sang đến xứ sở kangaroo.



Lúc Tường đang là bào thai trong bụng mẹ ở Sóc Trăng, cha của Tường bỏ mẹ cậu ra đi. Đến khi Tường sinh ra mới được một tháng tuổi, mẹ cậu qua đời vì hậu sản. Đến chín tháng tuổi, Tường (bấy giờ chỉ còn bà ngoại cưu mang) bị sốt rất cao và gây đau mắt. Gia đình nghèo thiếu tiền chạy chữa, nên bệnh mắt của Tường cứ nặng dần. Bóng tối vây quanh, cậu bé thành người mù lòa.
Tháng 11-2008, chị Trương Thiên Kim, một người gốc Việt làm nghề tư vấn thẩm định môi trường ở Melbourne (Úc), trở về quê hương Việt Nam làm công tác thiện nguyện đã gặp Triệu Dương Tường trong một chuyến tổ chức khám và chữa bệnh mắt miễn phí cho người nghèo ở Sóc Trăng. “Lúc ấy Tường chỉ nặng 9kg, suy dinh dưỡng nặng và ghẻ lở toàn thân. Hai con ngươi tím bầm lồi ra ngoài khiến gương mặt cậu trở nên dị dạng” - chị Kim kể. Thương tâm trước hoàn cảnh mồ côi của Tường, chị Kim đưa cậu lên TP.HCM khám bệnh cũng như bắt đầu tìm mọi cách chạy chữa cho cậu.
Trở về Úc, chị Kim đi gõ cửa gần chục bệnh viện, hội đoàn, phòng mạch tư... ở Melbourne nhưng đều nhận những cái lắc đầu chào thua vì không ai dám tin đôi mắt hỏng nặng của Tường có thể chữa được.

Hành trình chữa bệnh của cậu bé mồ côi đến từ Việt Nam cũng gây quan tâm dư luận Úc khi được nữ phóng viên Belinda Norlan tường thuật nhiều kỳ liền trên tuần báo Star cũng như thông tin trên tờ The Leader. Nhiếp ảnh gia John Banigan ở vùng Yarraville đã gửi vào quỹ giúp đỡ Tường 2.000 đôla sau khi đọc câu chuyện. Xúc động nhất là có một phụ nữ Úc tên Maureen bị bệnh sắp qua đời bày tỏ nguyện vọng sẵn sàng hiến tặng đôi mắt lành lặn của mình thay thế cho Tường nếu bác sĩ cần.
Thế rồi vị cứu tinh xuất hiện. Một trong những bác sĩ chuyên khoa mắt xuất sắc nhất nước Úc, ông Michael Coote ở Bệnh viện Royal Victorian Eye&Ear, sau khi xem hồ sơ và hình ảnh bệnh trạng Tường đã đồng ý giúp đỡ và yêu cầu đưa Tường sang Úc trong thời gian nhanh nhất có thể, cùng lời nói: “Tôi chỉ cố gắng hết sức mình”.
Ngày 9-2-2009, Triệu Dương Tường cùng bà ngoại (đi theo chăm sóc) được đưa sang Melbourne và một tuần sau cậu lên bàn mổ. Cậu đã trải qua ba lần mổ tính đến tháng 5-2009. Toàn bộ êkip tám y bác sĩ mổ cho Tường đều không nhận tiền thù lao (khoảng 8.000 đôla Úc) vì tình thương dành cho cậu bé bất hạnh.
Cộng đồng người Việt càng không đứng ngoài cuộc. Viện phí tổng cộng hơn 10.000 đôla do hàng trăm người Việt sinh sống ở Melbourne đóng góp tại các nơi công cộng ở Footscray (vùng tập trung nhiều người gốc Việt sinh sống nhất ở Melbourne). Một cửa hiệu bán thuốc người Việt nhận cung cấp toàn bộ thuốc men hằng tháng cho Tường.
Giờ đây Tường đã biết tự bước vô phòng vệ sinh, bắt đầu phân biệt sáng tối, biết lái xe đạp loại dành cho trẻ em, biết bắt chước chị Kim - người mà giờ đây cậu gọi bằng mẹ nuôi - tập thể dục. Tường hiện cân nặng 14kg, ghẻ lở trên người lành hẳn. Cuối tháng 7-2009, Tường được đưa đi nhổ 11 cái chân răng sâu hoàn toàn để cho răng mới mọc lên. Tiếp xúc với Tường, ai cũng khen ngợi cậu bé nói chuyện thông minh và có trí nhớ rất tốt.
Bây giờ mỗi lần Tường vô bệnh viện khám định kỳ là cậu bé luôn miệng reo vang: “Hello đốc tờ Mai-cô” (Chào bác sĩ Michael), tự động ngồi ngay ngắn và đưa mắt cho bác sĩ khám. Khám xong Tường lại liến thoắng: “Thank you đốc tờ. I love you!” (Cảm ơn bác sĩ, con yêu bác sĩ). Trung Nghĩa ( Melbourne )

10.8.09

Những ông lão vá đường ở Hậu Giang

Ở xã Tân Phú Thạnh, huyện Châu Thành, tỉnh Hậu Giang, nơi nào đường sá giao thông nông thôn hư bể thì nơi đó có mặt bảy ông lão tuổi gần đất xa trời, cặm cụi giặm vá cho lành lặn.

Bảy giờ sáng, mấy ông lão đã tập trung đầy đủ trước sân nhà ông Tám Có (Nguyễn Hữu Rớt) ở ấp Thạnh Mỹ. Uống xong bình trà quạu, những lão nông hè hụi xúc nhựa đường cho vô bao tải, chất lên mấy chiếc xe đạp cà tàng, cụ bị đồ nghề, bắt đầu một chuyến vá đường. Họ đi dài theo con đường giao thông nông thôn (GTNT) liên ấp, thấy nơi nào có ổ gà thì dừng lại, người rải nhựa, kẻ xịt dầu, rồi dùng cây đầm nền nhà nện thật mạnh cho nhựa liền với mặt đường. Ông Tám Có nói, trước khi đi vá đường, ông và các bạn già phải bỏ ra mấy ngày dùng búa đập nhỏ đống nhựa đường phế thải chất cao trước sân nhà.

Đội vá đường ấp Thạnh Mỹ có bảy người, lớn tuổi nhất là ông Nguyễn Thanh Hiền, 72 tuổi, người nhỏ nhất là ông Tám Có, 56 tuổi. Bảy ông lão vá đường, mỗi người một hoàn cảnh, người nào cũng mang trong mình nhiều chứng bệnh, hoặc thân thể không lành lặn: ông Tám Có bị mất chân trái do đạp phải mìn trong chiến tranh, ông Nguyễn Văn Liễn chỉ có một cánh tay lành lặn, ông Lê Văn Sáu vừa làm vừa uống thuốc đau bao tử, ông Bảy Rẫy trước khi đi vá đường phải nấu một nồi xông mới có sức làm, ông Nguyễn Văn Sơn quanh năm làm thuê làm mướn nhưng hô đi vá đường thì bất cứ giá nào cũng có mặt…

Ông Tám Có nói, đội vá đường miễn phí thành lập đã hơn năm năm. Ban đầu chỉ làm loanh quanh trong ấp, nhưng càng ngày tiếng tăm của đội càng vang xa. “Xa mấy cũng đi, người ta có cần thì mới nhờ đến mình, không đi thì phụ lòng người ta. Tụi tui vá đường miễn phí, không lấy tiền của ai, khi nào không xin được tiền tài trợ của các nhà hảo tâm, tụi tui mới đề nghị bà con trong khu vực làm đường góp tiền mua vài lít dầu lửa tưới nhựa đường”, ông Bảy Rẫy nói.

Từ vá đường, hai năm nay những ông lão ở Tân Phú Thạnh còn nhận làm đường mới. Mới nhất là đường Rạch Đập dài 360 mét, chiều rộng mặt đường một mét, tốn 15 tấn nhựa đường, 110 lít dầu và 150 ngày công lao động. “Làm đường mới tụi tui chỉ xin bà con hỗ trợ tiền mua dầu tưới nhựa và tiền thuê ghe chở vật liệu, còn ngày công tụi tui… miễn phí. Tính ra, làm 100 mét đường mới chỉ tốn có ba triệu đồng”, ông Lê Văn Sáu nói.

Ông Tám Có nói, những ngày rảnh rỗi, ông và các bạn già lân la tìm đến những công trình xây dựng đường sá, xin lớp nhựa đường cũ bị các đơn vị thi công bóc bỏ, thuê xe chở về nhà, xúm nhau đập nhỏ ra, để dành. Hơn năm năm qua họ đã giặm vá, làm mới hàng trăm cây số đường GTNT khắp vùng quê nghèo Châu Thành, Hậu Giang. Ngoài việc dặm vá, làm đường GTNT, những ông lão vá đường ở Tân Phú Thạnh còn chia nhau đi khắp nơi tìm hiểu những hoàn cảnh khó khăn, cùng nhau đi vận động tiền, gạo để giúp đỡ, hoặc xin vật liệu xây dựng sửa chữa những căn nhà dột nát. Những tháng gần đây mấy ông lão vá đường còn thành lập một đội mai táng miễn phí giúp dân trong vùng khi có tang ma, thành phần gồm những anh lực điền tuổi sồn sồn, có lòng hảo tâm.

Bài và ảnh: Hùng Anh